Chương 1332: Cái Gọi Là... Khí Tràng
CHƯƠNG 1332: CÁI GỌI LÀ... KHÍ TRÀNG
“Tại sao bên phía SHL có người đến, tôi không hiểu, tôi đến đây là có nguyên nhân. Lúc tôi xem video trực tiếp, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ rất kém, phản ứng của bọn họ làm cho tôi cảm thấy đoạn ghi âm đó có thể là sự thật, phu nhân Lan Ninh giải thích như thế nào?” Phóng viên hỏi.
“Bọn họ cũng không biết đoạn ghi âm này là thật hay giả, có phản ứng như vậy là bình thường. Tôi không cảm thấy cần phải giải thích cái này, với lại tôi cũng đã nói rất rõ ràng, tôi không hề gọi cuộc điện thoại đó, đoạn ghi âm đó là giả, có người cố ý hãm hại, đây chính là sự thật mà các người muốn, các người muốn tìm sự thật từ chỗ tôi, các người có gì muốn hỏi thì bây giờ hỏi đi, tôi sẽ trả lời từng câu một.” Phu nhân Lan Ninh thấp giọng nói.
Phóng viên cũng không nghĩ tới bà Lan Ninh lại có khí thế hùng hồn như vậy, khí thế của bọn họ đã giảm bớt một ít: “Phu nhân Lan Ninh, bà nói hãm hại thì chính là hãm hại à? Bà có chứng cứ gì chứng minh là mình bị hãm hại không?”
“Vậy các người có chứng cứ chứng minh tôi không phải bị hãm hại không?” Bà Lan Ninh dùng chính câu hỏi của bọn họ để hỏi ngược lại.
“Âm thanh ở bên trong đoạn ghi âm là của phu nhân Lan Ninh, đây không phải là chứng cứ có lợi à.” Phóng viên nói.
Bà Lan Ninh cười khẩy: “Lời nói vô căn cứ, tôi đã nói là có người giả mạo giọng nói của tôi, các người còn lấy chuyện này ra mà nói. Thế nào, các người nhận định đó là âm thanh của tôi, hay là các người cùng một đám với người hãm hại tôi?”
“Phu nhân Lan Ninh quyền cao chức trọng, có ai dám hãm hại phu nhân Lan Ninh đâu, tôi thật sự tin rằng đoạn ghi âm đó là của phu nhân Lan Ninh, tôi tin rằng hầu hết nhân dân cũng nghĩ như vậy.” Phóng viên nói.
“Cho nên các người nghĩ ba người thành hổ, liền có thể chỉ huơu bảo ngựa. Bởi vì các người thấy, các người tin, thì các người cho rằng đó là sự thật, bởi vì nhân dân tin, nhân dân nghĩ như vậy là có thể định tội bừa bãi cho người khác. Tôi và các người không giống nhau, tôi tin là có công lý, có chính nghĩa, có sự thật, sẽ không bởi vì lời du khống, chửi rủa của các người mà bị vùi dập.”
“Ai da, cái bà phù thủy này có khả năng hùng biện không tệ nha, phóng viên mà Hạng Thịnh Duật tìm đến cũng không phải là đối thủ của bà ta, xem tôi đây.” An Kì xông ra ngoài.
“An Kì.” Mục Uyển muốn kéo tay An Kì lại, nhưng không bắt được An Kì.
An Kì xông ra như một tia chớp.
“Ai dô, bà Lan Ninh à, những lời bà nói dễ nghe quá đi, tin vào công lý, có chính nghĩa, có sự thật, lúc bà nói những lời này bà không thấy chột dạ sao? Sự thật mà bà nói chính là bà cấu kết với người bên phía SHL, mặc dù người khác không biết nhưng tôi lại rất rõ ràng, tôi quá hiểu tính chân thật của đoạn ghi âm này.” An Kì nói, hai tay khoanh trước ngực.
Một sự sắc bén lóe lên trong ánh mắt của bà Lan Ninh, bà ta quét mắt về phía An Kì: “Cô nói cô hiểu rõ, sao cô có thể hiểu rõ, tôi còn không hiểu mà làm sao cô lại hiểu được?”
“Bà chỉ đang giả vờ, thật sự buồn nôn, đáng xấu hổ, đạo đức giả, lúc bà soi gương bà không tự nhìn lại mình chút sao? Nhân vật của bà nếu trong tiểu thuyết sẽ là một nhân vật siêu cấp phản diện, bà không tự nhận thức về bản thân mình mà còn dương dương tự đắc?”
“Cô là người của phu nhân An Ninh à, những lời nói xấu và nhục mạ của cô đối với tôi, tôi có thể bỏ qua, tôi muốn biết tại sao cô lại xác định âm thanh trong đoạn ghi âm là của tôi, bởi vì ghi âm kia là do cô tạo ra à, nếu không thì tại sao được bên Hạng Thịnh Duật phát ra, nghĩ lại thì cũng không có ai dám nói xấu tôi ngoại trừ các người.” bà Lan Ninh bình tĩnh nói.
“Đoạn ghi âm này là sự thật hay là do chúng tôi tạo ra, hẳn phu nhân bà Lan Ninh là người hiểu rõ nhất, bà nói những lời này có ý gì? Sao tôi có thể hiểu rõ, bà không biết nguyên nhân ư?” An Kì trừng mắt, lời lẽ càng thêm chắc chắn.
“Tôi nghĩ tôi không có lời nào để nói với người vô lý như cô, nếu cô cứ tiếp tục hãm hại, đổ lỗi cho tôi thì tôi sẽ không khách khí đâu.” Bà Lan Ninh nói, trong mắt bà ta lướt qua tia sát khí.
Mục Uyển thở dài một hơi, cô mà không xuất hiện cũng không biết An Kì náo đến dạng gì, có thể còn đưa cho bà ta cái cán đánh trả ngược lại.
Cô đi qua, mỉm cười nói: “Tôi Muốn biết là phu nhân Lan Ninh chuẩn bị cái gì mà không khách khí? Mặt khác đó là lời nói xấu, hay sự thật thì như An Kì đã nói, phu nhân Lan Ninh là người hiểu rõ ràng nhất. Hơn nữa, tôi khuyên phu nhân Lan Ninh đừng có nói thật quá, đừng khẳng định chắc chắn, không chừng rất nhanh là có thể đánh ngược vào mặt bà, vậy thì những lời mà bà đã nói đều không đáng tin rồi, đúng không?”
Trên mặt bà Lan Ninh xuất hiện một tia khác thường, sự khủng hoảng cũng lóe lên trong mắt, khí thế trong nháy mắt bị nghiền nát: “Nếu như cô có chứng cứ thì cứ đem ra đây, tôi là một người ngay thẳng nên sẽ không sợ, còn nếu như đó chỉ là tin đồn thì cú vả vào mặt đó sẽ là của cô.”
Bà Lan Ninh nói và bước ra khỏi thang máy.
Các phóng viên hai mắt nhìn nhau, có một số người nhìn sắc mặt của Mục Uyển.
Bà Lan Ninh rất lợi hại, thiếu chút nữa bọn họ đã chống đỡ không nổi, cũng không dám tùy tiện đi theo, tránh cho bà Lan Ninh phản bác lại.
Hơn nữa bây giờ bà Lan Ninh cũng xem như là chạy trối chết, tạm thời bọn họ chiếm thế thượng phong, những video vừa quay được cũng có thể đủ cho bài báo.
Mục Uyển cũng chú ý đến ánh mắt của các phóng viên nhìn về phía cô.
Cô vẫn bình tĩnh, ung dung như cũ: “Nơi này thật sự không phải là chỗ mà các người có thể tự tiện xông vào, nếu như lần sau muốn đến phỏng vấn thì phải mang giấy đã được phê duyệt chính thức đến, cứ thực hiện theo quá trình bình thường, còn bây giờ thì quay về đi.”
Đám phóng viên nhìn nhau, có người rời đi trước.
Bọn họ cũng tiếp tục đi theo sau.
“Bà Lan Ninh này thật sự không cần mặt mũi nữa, tôi đã thấy qua rất nhiều người nói láo, bà ta nói láo đến cả mắt cũng không chớp.” An Kì tức giận nói.
“Bà ta đã làm phu nhân Lan Ninh nhiều năm như vậy, chút định lực này cũng không có thì sao có thể trụ một thời gian dài được. Bây giờ điều bà ta cần làm là chứng minh đoạn ghi âm đó là giả, vì vậy bà ta sẽ âm thầm cố gắng tìm một ai đó có giọng nói giống với đoạn ghi âm để chứng minh rằng bà ta bị hãm hại.” Mục Uyển nói.
“Nếu như bị bà ta tìm được, vẫn thật sự có thể chứng minh bà ta bị hãm hại ư?” An Kì không bình tĩnh hỏi.
“Nhiều khi sự thật cũng không phải là điều quan trọng, mà kết quả người khác tin tưởng mới là quan trọng, vì vậy cho dù có gặp phải lúc bị hãm hại, cũng không cần tức giận, ngược lại cần phải lý trí hơn.” Mục Uyển nói.
Ánh mắt An Kì lóe lên một tia khác thường: “Sự thật không phải là thứ quan trọng, mà là sự tin tưởng của người khác? Nhưng một ngày nào đó sự thật cũng sẽ lộ ra, vậy thì người khác không phải sẽ không tin tưởng cô nữa sao?”
Mục Uyển nhìn An Kì, hơi nhướng mày: “Cho nên phải cố gắng không bóp méo sự thật, bởi vì lời nói dối được xây dựng từ nhiều lời nói dối, và phải cần nhiều lời nói dối để ngụy trang, nhưng tất cả lời nói dối đều có điểm thiếu sót, nên một khi bị vạch trần, ngay cả cô có chân thành đến đâu cũng sẽ không được tin tưởng.”