Chương 393: Vẫn Đang Tức Giận À?
CHƯƠNG 393: VẪN ĐANG TỨC GIẬN À?
“Em nghĩ là một người hay là hai người làm?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Không dưới hai người. Vừa đánh ngất Amy lại không để cho đèn rơi trên mặt đất thì một người làm không được đâu. Bởi vì cửa khóa ngoài nên người khóa cửa sẽ không vào từ cửa chính, nếu như khóa cửa xong đi vào thì pháo đài này hẳn phải có lối đi khác.” Trần Niệm đi về phía lò sưởi trong tường và nhìn tro bụi bên trong: “Cố Lăng Kiệt, anh xem.”
Cố Lăng Kiệt đi tới và thấy có vết kéo ở phía trên: “Để anh đi lên xem thử.”
Anh vừa chui vào trong đã vội vàng lùi ra. Dầu được đổ từ phía trên xuống, ngay sau đó là hơn mười khúc gỗ đang cháy bị ném xuống.
Khúc gỗ rơi xuống chỗ dính dầu liền bốc cháy lên hừng hực.
Cố Lăng Kiệt kéo tay Trần Niệm lùi lại ba bước.
“Phá cửa.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền cầm cái ghế lên và đi ra ngoài, đập mạnh về phía cánh cửa.
Một cái, hai cái, ba cái… khi đập tới lần thứ sáu thì cửa mới bị phá ra.
Jack bị dao đâm trúng cổ, đang nằm gục trên tay lái, máu chảy ra đầy đất.
Trần Niệm đặt tay ở dưới mũi của Jack kiểm tra thấy anh ta đã tắt thở rồi. Cô nhìn Cố Lăng Kiệt lắc đầu.
“Em chạy về phía trước, chờ tới khi điện thoại có tín hiệu thì lập tức gọi cho Mạc Băng, bảo bà ta nhớ đóng kỹ cửa lớn và lập tức mở camera giám sát lên.” Cố Lăng Kiệt nói.
Anh leo lên trên mui xe và dò xét xung quanh: “Anh thấy bọn họ rồi. Bọn họ có ba người. Anh sẽ đuổi theo.”
Cố Lăng Kiệt nhảy từ trên mui xe xuống, nhanh chóng chạy về phía cửa bắc.
Trần Niệm thấy điện thoại có tín hiệu thì lập tức gọi cho Mạc Băng: “Mạc Băng, xảy ra chuyện rồi. Có người đã bắt Amy đi. Bà lập tức phái người tới cửa phía bắc.”
Trần Niệm nói xong liền tắt điện thoại và chạy về phía cửa bắc.
Cố Lăng Kiệt thấy ba người kia nhét Amy vào chiếc xe 16 chỗ thì vội nắm lấy cửa xe.
“Cố Lăng Kiệt cẩn thận.” Trần Niệm lo lắng kêu lên.
Cố Lăng Kiệt phóng người nhảy vào và đá văng một người trong đó ra khỏi cửa xe khác.
Người kia thấy người của mình bị tập kích thì lập tức bước xuống xe, trên tay cầm dao và cảnh cáo với vẻ hung ác: “Mày đừng có xen vào việc của người khác.”
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đeo mặt nạ này. Anh xông tới tấn công tới với tốc độ nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng. Tay của một người đàn ông đeo mặt nạ bị anh khống chế làm cho con dao rơi xuống đất.
Một người khác đang suy nghĩ xem nên giúp thế nào đã bị Cố Lăng Kiệt nắm lấy cổ tay đè lên trên cửa xe.
Người đàn ông nằm trên mặt đất ôm bụng vừa đứng lên, nhìn thấy người của Mạc Băng qua thì vội chạy trốn.
“Bắt hắn lại cho tôi.” Mạc Băng lạnh lùng nói.
Đám vệ sĩ chia ra một nhóm đuổi theo về phía người đàn ông chạy trốn, một nhóm giúp Cố Lăng Kiệt khống chế hai người kia.
“Amy đâu?” Mạc Băng hỏi Trần Niệm.
“Ở trong xe.” Trần Niệm nói.
Quản gia mở cửa xe và bế Amy ra, báo cáo với Mạc Băng: “Cô ấy hôn mê rồi.”
Mạc Băng tức giận kéo mặt nạ của một người xuống và kinh ngạc nói: “Là cậu à?”
Người che mặt lo sợ cúi đầu.
“Cô biết người này sao?” Stephen hỏi.
“Đây là cháu tôi, một kẻ hết ăn lại nằm, chỉ giỏi ăn uống, chơi gái, cờ bạc. Tuần trước, nó mượn tôi bảy tỷ nhưng bị tôi từ chối, không ngờ nó lại làm ra chuyện điên rồ thế này.” Mạc Băng tức tới nghiến răng nghiến lợi.
“Thím, thím có nhiều tiền như vậy thì cho cháu bảy tỷ có là gì? Cuối tuần mà cháu không trả tiền thì sẽ bị mất tay đấy.”
“Đó là chuyện của cậu. Tôi sẽ không đưa tiền cho cậu. Đưa cậu ta tới Cục cảnh sát.” Mạc Băng lạnh lùng nói.
“Xem ra hôm nay tâm trạng cô không tốt, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục vẽ tranh cho cô.” Stephen nói.
Mạc Băng lườm ông ta một cái: “Tiền của tôi cũng không phải là nhặt được. Hết người này tới người khác đều muốn tính kế tôi.”
“Cô khôn khéo như vậy, có ai có thể tính kế được cô chứ? Nếu cô cảm thấy người tôi giới thiệu không đáng tin cậy thì không cần hợp tác là được. Đây là quyền tự do của cô. Cô đừng có vơ đũa cả nắm, phóng đại sự thật lên như vậy.” Stephen không vui nói.
“Vậy nguyên nhân anh đột nhiên vẽ cho tôi là gì? Anh đừng nói cho tôi biết, anh không định nhờ vả tôi chuyện gì đấy. Tôi sẽ không tin đâu.” Mạc Băng nói với giọng điệu chanh chua.
“Ha.” Stephen cười giễu cợt: “Cô là vậy đấy! Thật may mắn vì người tôi cưới không phải là cô. Nếu cô nghĩ rằng tôi vẽ cho cô là có chuyện cần cầu xin, như vậy thì kết thúc ở đây đi. Tôi sẽ không vẽ cho cô nữa.”
Stephen xoay người.
Mạc Băng kéo tay ông ta.
Stephen không nhìn bà ta.
“Tâm trạng tôi không tốt nên mới nói linh tinh thôi. Con gái của tôi suýt nữa bị bắt cóc, người làm của tôi thì bị giết, anh cũng phải thông cảm cho tôi một chút chứ.” Mạc Băng xin lỗi.
“Mạc Băng.” Stephen kêu lên và liếc nhìn về phía bà ta: “Tôi vẽ xong cho cô cũng xem như đặt dấu chấm hết cho việc vẽ tranh giữa chúng ta, về sau cô đừng tìm tôi nữa.”
Mạc Băng mím môi nhìn ông ta: “Anh rốt cuộc đã từng yêu tôi bao giờ chưa?”
“Tôi thích sự thẳng tính của cô, thích sự thành khẩn của cô, cũng thích cô chưa bao giờ làm bộ làm tịch. Thời điểm trẻ trung ngông cuồng, có lẽ tôi sẽ thử, nhưng bây giờ lớn tuổi rồi, tôi biết cái gì mới là thích hợp với mình. Mà cô lại không phải.” Stephen trầm giọng nói.
“Vậy anh không cần vẽ cho tôi nữa. Tôi cũng chẳng hiếm lạ gì.” Mạc Băng thả tay Stephen ra, tức giận nói.
Stephen đi về phía trước.
Mạc Băng giậm chân: “Anh quay lại đây.”
Stephen không quay đầu lại, biến mất ở phía sau bóng cây.
Trần Niệm nhướng mày.
Mạc Băng dùng sự giận hờn vô lý của mình mà đẩy người đàn ông mình yêu ra xa. Còn cô và Cố Lăng Kiệt thì sao?
Cô theo bản năng nhìn về phía Cố Lăng Kiệt thấy anh cũng đang nhìn mình. Trong lòng cô thầm run lên, chột dạ cúi đầu.
“Này, cô Trần đúng không? Tôi đồng ý với điều kiện cô đã nói. Cô xem chúng ta có thể ký hợp đồng vào lúc nào?” Mạc Băng tức giận nói.
“Công ty tôi sẽ phái người có chuyên môn qua ký hợp đồng, còn lại phải xem khi nào thì bà có thời gian?” Trần Niệm khách sáo nói.
Mạc Băng dừng lại, nhìn về hướng Stephen biến mất một lát mới nói: “Ngày mai.”
Trần Niệm gọi điện thoại cho Lưu San. Tâm trạng cô ấy rất tốt, nói cho Thẩm Diên Dũng biết. Anh ta liền phái người qua ký hợp đồng.
Mạc Băng cho một chiếc xe đưa cô và Cố Lăng Kiệt trở về.
Trên cả đoạn đường, Trần Niệm nhìn ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Cố Lăng Kiệt.
Tài xế đưa cô đến khách sạn, Cố Lăng Kiệt cũng xuống xe.
Trần Niệm vào thang máy, anh cũng vào thang máy theo.
Cô ra khỏi thang máy, Cố Lăng Kiệt cũng ra khỏi thang máy.
Trần Niệm dừng bước, suy nghĩ không chừng Cố Lăng Kiệt cũng thuê phòng ở tầng này nên tiện đường với cô, cũng không phải cố ý đi theo cô.
Cô lại đi tiếp, mở cửa và quay đầu, thấy Cố Lăng Kiệt vẫn đứng ở sau lưng mình.
Cô còn chưa kịp nói gì đã thấy anh chủ động đẩy cửa đi vào trong, ngồi ở trên sô pha.
Trần Niệm: “...”
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Trần Niệm vẫn đứng ở cửa hỏi: “Em vẫn đang tức giận à?”
“Không.” Trần Niệm nói xong cũng hối hận. Đáng lẽ cô phải cố tình gây sự mới là cách tháo gỡ chính xác.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dịu xuống: “Qua đây.”
Cách thức tháo gỡ chính xác phải là “tôi qua làm gì”, nhưng cô vẫn không có nói ra, chân đã bước qua, ngồi xuống đối diện anh.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy, hai tay chống ở hai bên người cô: “Ngày mai em đi với anh sang Pháp.”
“Sao?”
“Anh muốn đi du lịch với em, ở nước Pháp sẽ không có ai nhận ra em, cũng không có ai nhận ra anh. Như vậy chúng ta sẽ tự do hơn.” Cố Lăng Kiệt khẽ nói.