Chương 470: Làm Mất Hết Mặt Mũi
CHƯƠNG 470: LÀM MẤT HẾT MẶT MŨI
Cố Lăng Kiệt lái xe trở về, thấy Cố Minh Bảo chạy từ trong phòng an ninh ra, vì ăn mặc phong phanh nên đang run lẩy bẩy.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo.
Chu Hân Ly thật sự không quan tâm đến sống chết của nó.
Anh mở cửa xe, trầm giọng: "Lên xe."
"Ba đừng đi, trong nhà có mụ phù thủy thủ đoạn độc ác, muốn hại chết ba." Cố Minh Bảo tố cáo.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt càng lạnh hơn vài phần, bỏ Cố Minh Bảo vào xe, không lái xe vào trong biệt thự mà lái xe đến một chỗ gần đó, mở hệ thống sưởi lên rồi hỏi: "Con nói ai là mụ phù thủy?"
Cố Minh Bảo thấy ba nổi giận thì hơi do dự, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dì chính là người bắt cóc con, khiến mẹ phải rời xa ba."
"Làm sao con biết?" Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.
"Là mẹ nói cho con biết." Cố Minh Bảo hùng hồn nói.
Cố Lăng Kiệt gọi điện đi ngay trước mặt Cố Minh Bảo.
Sau ba tiếng tút, Chu Hân Ly nghe máy.
Anh nhấn mở loa ngoài.
"Cô nói với Tiểu Bảo là Tiểu Niệm đã bắt cóc nó, mục đích là buộc cô phải rời xa tôi?" Cố Lăng Kiệt chất vấn.
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Chu Hân Ly nham hiểm trả lời.
"Trước giờ cô chưa từng bên tôi thì rời xa thế nào?" Cố Lăng Kiệt sắc bén vặn lại.
"Lẽ nào anh chưa từng yêu tôi sao?" Chu Hân Ly hỏi ngược lại.
"Yêu cô? Cô dựa vào đâu mà nói là tôi yêu cô? Cô so với Tiểu Niệm thì chẳng là gì hết, trước mặt con mà cũng có thể nói dối, người như cô thì Tô Khánh Nam càng không thích. Đây chính là nguyên nhân mà cô thích anh ta nhiều năm như vậy nhưng anh ta vẫn xem thường cô." Cố Lăng Kiệt tức giận.
"Cố Lăng Kiệt, anh đang nói bậy bạ gì thế? Tôi có chỗ nào không bằng Bạch Nguyệt?" Chu Hân Ly cũng nổi giận.
"Cô có chỗ nào có thể so với Bạch Nguyệt, tính cách, dung mạo, vóc người hay là cách đối nhân xử thế? Bây giờ cô chỉ muốn đẩy người ta vào hố lửa thôi."
"Anh nói cái gì là hố lửa?" Chu Hân Ly hỏi lại.
"Cô để Tiểu Bảo đến chỗ tôi, không phải là đẩy nó vào hố lửa à? Để nó đi ra ngoài nhưng ngay cả áo khoác cũng không mặc, còn cố ý khiến nó căm hận Bạch Nguyệt, khiến nó có nhà mà không thể về, vẫn luôn phải sống trong thù hận, thế có phải là đẩy vào chỗ chết hay không. Hơn nữa, khi nó bị bắt cóc, cô có nghĩ cho nó không? Không hề, cô không quan tâm đến sống chết của nó mà còn lập kế hoạch tính kế người khác." Cố Lăng Kiệt khinh bỉ.
"Anh nói bậy, anh đang muốn phá hoại quan hệ giữa tôi và Tiểu Bảo, khiến nó hận tôi." Chu Hân Ly kích động.
"Được, bây giờ tôi cho cô một cơ hội lựa chọn, cô có cần Tiểu Bảo nữa hay không? Nếu như cần, nó chính là của cô, sau này chuyện của nó không liên quan gì đến tôi nữa." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng, quyết tuyệt vô tình.
Anh biết, nếu giờ đây anh còn có tình cảm thì sẽ khiến Bạch Nguyệt phải chịu tổn thương bất tận.
Chu Hân Ly dừng lại, không nói gì.
Cố Minh Bảo nắm chặt nắm tay, nín thở chờ Chu Hân Ly trả lời.
"Bây giờ Tiểu Bảo đang ở bên cạnh anh sao?" Chu Hân Ly thử dò xét.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Cố Minh Bảo, lạnh lùng nói: "Nó có ở đây hay không ảnh hưởng đến sự lựa chọn của cô à? Tôi nói cho cô biết, nó có ở đây. Cho nên, cô nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, nó có thể nghe rõ ràng từng câu nói của cô đấy."
"Nó theo anh sẽ tốt hơn, theo tôi sẽ chỉ phải chịu khổ thôi." Chu Hân Ly hạ giọng, có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Cố Lăng Kiệt bật cười: "Cô cố ý nói như vậy để Tiểu Bảo tưởng tôi tàn nhẫn chia rẽ hai người đúng không, tôi nói cho cô biết, nó mà đi theo tôi thì tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, không có lựa chọn nào khác, nếu nó theo cô, tôi sẽ cho hai người đầy đủ tiền để sống, cô xác định là vẫn không cần nó sao?"
"Cố Lăng Kiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Chu Hân Ly nổi cáu.
"Là cô muốn làm gì mới đúng, ít nhất thì cô hãy thành thực một chút, may ra mới có thể khiến Tô Khánh Nam liếc mắt nhìn đến cô, nếu không thì anh ta sẽ chỉ khinh bỉ cô thôi." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng.
"Tôi không biết anh đang nói gì." Chu Hân Ly cúp luôn điện thoại.
Cố Lăng Kiệt nhìn Cố Minh Bảo: "Con nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện rồi, con đã hiểu được điều gì chưa."
Cố Minh Bảo ngẩn ngơ nhìn Cố Lăng Kiệt, mắt đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi: "Con là đứa con mà cả ba và mẹ đều không cần sao?"
"Con muốn sau này trở thành người như thế nào?" Cố Lăng Kiệt không trả lời câu hỏi của cậu bé.
"Con muốn trở thành người giống ba." Cố Minh Bảo khẳng định.
"Tiểu Niệm nói với ba, con là một người hiền lành, có trách nhiệm, cũng là người bảo vệ kẻ yếu, thế nhưng đừng để ưu điểm của con trở thành nhược điểm để người khác lợi dụng, nếu như con oán hận dì Tiểu Niệm, con nghĩ kết quả sẽ thế nào?"
Cố Minh Bảo mím môi, khóc: "Ba, ba thực sự sẽ bỏ con ra nước ngoài sao? Con sẽ không gặp được ba, cũng không gặp được mẹ."
"Tiểu Bảo, từ trước đến nay ba vẫn yêu vợ của ba, chứ không phải mẹ của con, ba và mẹ con xa nhau không phải là vì ai khác, con không được oán hận bất kỳ ai, hiểu chưa?" Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
"Nếu như con nói con đã hiểu, ba có thể không đuổi con đi không?" Cố Minh Bảo tập trung vào vấn đề này, trả lời rất không có trách nhiệm.
"Ba hỏi con, bây giờ con muốn ở cùng ba hay ở cùng mẹ, nghĩ kỹ rồi trả lời cho ba." Cố Lăng Kiệt hỏi.
Cố Minh Bảo cúi đầu: "Nếu như con đi, mẹ chỉ có một mình, mẹ sẽ rất đáng thương, nhưng mẹ không quan tâm đến con, ba cũng không cần con, nên con cũng không biết nữa."
"Con đi nói chuyện tử tế với dì Tiểu Niệm, con đi hay ở lại đều quyết định bởi nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người."
"Tại sao? Trong mắt ba, dì còn quan trọng hơn cả con sao? Con là con trai của ba đó." Cố Minh Bảo không hiểu nổi.
"Ở trong mắt ba, cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của ba. Chờ đến khi con trưởng thành, thích một cô gái, con sẽ hiểu được tâm trạng của ba lúc này, cũng không phải là ba không cần con mà ba đang tìm cách để giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp nhất, không ai muốn gặp phiền phức, con có hiểu không?"
"Cho nên, ba cần con có phải không?"
"Con có biết cô ấy đã nói gì với ba không? Cô ấy nói, ba còn nhân từ với cả trẻ mồ côi, hơn nữa con còn là con của ba, cô ấy hy vọng ba đối xử tử tế với con. Cho nên, trước khi con hiểu rõ về cô ấy, đừng chỉ nghe lời từ một phía của mẹ con. Muốn đối nhân xử thế, làm một người có ích thì nhất định phải có lý trí, không được để bị người khác tùy tiện chia rẽ, con hiểu chưa?" Cố Lăng Kiệt nói đầy thâm ý.
Cố Minh Bảo ngẩng đầu: "Con sẽ nói chuyện tử tế với dì ấy."
"Được rồi." Cố Lăng Kiệt gật đầu rồi lái xe trở về nhà.
Anh đưa Tiểu Bảo đến cửa, hỏi bảo mẫu: "Mợ chủ đâu?"
Bảo mẫu nhìn Tiểu Bảo, lại nhìn Cố Lăng Kiệt, nói rằng: "Cậu chủ, vừa rồi tôi thấy mợ chủ đuổi cậu hai đi, cũng không để cậu hai mặc thêm quần áo, hiện giờ mợ chủ đang nhàn nhã đọc sách."
"Chị Vương, chút nữa khi nào mẹ tôi trở về, chị có thể nhận lương rồi đi khỏi đây được rồi." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, nắm tay Cố Minh Bảo đi đến tầng hầm, để lại thím Vương với vẻ mặt chết lặng.