Chương 114: Trùng Phùng, Một Ánh Nhìn Như Đã Vạn Năm Trôi Qua
CHƯƠNG 114: TRÙNG PHÙNG, MỘT ÁNH NHÌN NHƯ ĐÃ VẠN NĂM TRÔI QUA
Bạch Nguyệt run rẩy trong lòng, nhìn về phía tấm bảng gỗ.
Bảng gỗ không ký tên, nhưng nét chữ phóng khoáng, lực bút mạnh mẽ.
Cô chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra là chữ của Cố Lăng Kiệt.
"Còn là mới viết hôm nay nữa đó." Dương Lỵ ngạc nhiên nói.
Mắt Bạch Nguyệt rơm rớm, ẩm ướt. Cô cụp mắt, cố gắng che giấu cơn sóng lòng.
"Kiểm sát Bạch, cô làm sao vậy?" Dương Lỵ hỏi.
"Có bút và bảng gỗ không? Tôi muốn ở một mình một lát." Bạch Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại.
"À, có." Dương Lỵ lấy bút và bảng gỗ đã chuẩn bị trước từ trong túi xách ra, đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngồi dưới gốc cây, viết lên tấm bảng gỗ: Em không tha thứ cho anh, bảo vệ đi.
Cô không viết tên, cũng không viết ngày tháng, chỉ treo bên cạnh tấm bảng gỗ của Cố Lăng Kiệt, rồi nhìn chằm chằm bảng gỗ.
Hai tấm bảng gỗ dựa vào nhau, đung đưa theo gió.
Không ngờ anh cũng đã đến thành phố Kim Dương rồi.
Anh cũng đến điều tra Lữ Lương Thành sao?
Khi cô về đến phòng, cục trưởng Kim của thành phố Kim Dương cũng đã đến rồi.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng vạm vỡ, nụ cười khá phóng khoáng. Ông ta bắt tay với Bạch Nguyệt: "Hoan nghênh lãnh đạo đến thị sát."
"Lãnh đạo thì không dám, cấp trên điều tôi qua đây là theo trình tự thôi, chúng ta hợp tác vui vẻ." Bạch Nguyệt cũng cười nói.
"Kiểm sát Bạch rất trẻ, không biết đã làm kiểm sát bao nhiêu năm rồi?" Cục trưởng Kim hỏi thăm.
"Chí không đo đếm ở tuổi tác, có lòng theo đuổi công việc kiểm sát là được rồi." Bạch Nguyệt cũng nói lập lờ.
"Đúng đúng, cô Bạch đúng là tuổi trẻ tài cao. Trong quá trình thanh tra, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với cô, mời ngồi." Cục trưởng Kim cười.
Thật ra chức vị của Bạch Nguyệt không cao.
Giống như trên bàn cờ vậy, cô chỉ là một quân tốt, nhưng lại có thể ăn được hết các quân cờ.
Tuy cô chỉ là nhân viên thường của viện kiểm sát, nhưng đến thanh tra một thành phố khác thì chắc chắn sẽ được viện kiểm sát của thành phố đó nhiệt tình chiêu đãi, như một bà hoàng vậy.
Bởi vì phản hồi của cô vô cùng quan trọng.
Qua nửa bữa cơm, cục trưởng Kim nhận được một cuộc điện thoại: "Được, vậy thì tốt, nhất định phải tiếp đãi cho tốt, cậu ấy chính là con rể tương lai của phó tổng thống Tô, về sau chỉ cần một câu nói là được. Được được, bây giờ tôi qua ngay."
Bạch Nguyệt nghe thấy mấy tiếng con rể tương lai của phó tổng thống Tô thì nắm chặt ly rượu, đầu ngón tay trắng bệch.
"Ừm, ngại quá, tôi qua đó kính rượu." Cục trưởng Kim cầm ly rượu lên.
Dương Lỵ thuận theo chiều gió, cầm lấy chai rượu: "Cục trưởng, để tôi đi cùng ngài, nam nữ phối hợp, làm việc thuận buồm xuôi gió."
"Tinh ranh, được, vậy chúng ta cùng qua đó." Cục trưởng Kim đi trước.
"Con rể tương lai của phó tổng thống Tô có phải là con trai của phó tổng thống Cố không?" Chung Đồng hỏi Tằng Thục Anh ngồi bên cạnh.
"Phải, lần trước tôi đã nhìn thấy anh ta trên tivi, trông rất đẹp trai, tướng mạo có thể nói là tuyệt vời, còn đẹp trai hơn cả nam diễn viên chính trong phim thần tượng. Quan trọng là khí chất rất mạnh mẽ, cái kiểu một ánh mắt có thể quyết định thắng bại ấy." Tằng Thục Anh vô cùng sùng bái.
"Thảo nào cô nhóc Dương Lỵ kia lại muốn đi xem."
"Hay là chúng ta cũng qua nhìn xem, kiểm sát Bạch, cùng đi nhé?" Tằng Thục Anh cầm ly rượu lên, đề nghị.
Mắt Bạch Nguyệt hơi đỏ: "Không đâu, tôi hơi say, muốn về sớm nghỉ ngơi."
"Vậy cô về nghỉ ngơi đi. Lão Dương, anh không uống rượu đấy chứ? Đưa cô Bạch về đi." Tằng Thục Anh sai Dương Ngạn.
"Đi." Dương Ngạn cầm lấy áo khoác trên ghế.
"Nhớ tiếp đãi cô Bạch cẩn thận." Lý Ngọc dặn dò.
"Vâng. Cô Bạch, chúng ta đi thôi." Dương Ngạn đi trước dẫn đường.
Bạch Nguyệt cúi đầu rời đi.
Cô còn không biết nếu gặp Cố Lăng Kiệt thì cô phải đối mặt với anh như thế nào.
Cô sợ sẽ làm tổn thương trái tim anh, càng sợ làm tổn thương chính con tim mình.
Dương Ngạn đưa Bạch Nguyệt đến khách sạn sáu sao cao cấp nhất thành phố Kim Dương.
"Nơi ở của viện kiểm sát các anh tốt vậy à?" Bạch Nguyệt kinh ngạc bước xuống xe.
"Không phải đâu, cô đến đột ngột quá, ký túc xá chỗ chúng tôi không có phòng trống, bảo người khác chuyển đi thì cũng không hay. Khách sạn này có giao ước với viện kiểm sát chúng tôi, nên tiền thuê phòng cũng không đắt." Dương Ngạn giải thích.
Bạch Nguyệt quả thật có hơi mệt, cô không từ chối nữa, đi theo sau Dương Ngạn vào đại sảnh.
Lão Dương trình giấy chứng nhận, hạ giọng nói: "Tôi là người bên viện kiểm sát, muốn một phòng tổng thống, không cần đăng ký, tạm thời ở một tháng."
"Vâng." Nhân viên lễ tân đưa thẻ từ cho Dương Ngạn, cung kính nói: "Tầng 18, phòng 1829 ạ."
"Cô Bạch, xong rồi, mời đi bên này." Lão Dương đi trước, lên tầng 18.
Tầng 18 có giám đốc bộ phận buồng phòng riêng đứng ở cửa thang máy đón tiếp.
"Phòng 1829." Lão Dương nói.
"Mời cô đi bên này." Giám đốc buồng phòng mỉm cười nói, đưa Bạch Nguyệt đến trước cửa phòng rồi cung kính đẩy cửa ra.
"Nếu cô có bất cứ yêu cầu gì thì có thể gọi điện thoại nội bộ 1800, chúng tôi phục vụ cô 24h. Trên tủ đầu giường có danh sách các dịch vụ cụ thể, cô có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói cho chúng tôi." Giám đốc buồng phòng nhẹ nhàng nói.
Giọng ông ta dễ nghe, khiến người ta như chìm trong mùa xuân ấm áp.
"Cảm ơn." Bạch Nguyệt đáp.
"Kiểm sát Bạch, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, ngày mai 8 giờ tôi sẽ đến đón cô đi làm." Dương Ngạn mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, phiền phức rồi.
Bạch Nguyệt rời đi, còn giúp Bạch Nguyệt đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt nhìn lướt khắp căn phòng tổng thống của khách sạn sáu sao này.
Có ba gian phòng nhỏ, một phòng khách, một vườn hoa trên không. Trong ba gian phòng nhỏ thì một phòng ngủ, một phòng tắm, còn một phòng tập thể thao, bên trong còn trang bị các máy tập.
Phòng khách không có giường, chỉ có một chiếc sô pha lớn, đối diện sô pha là tivi HD 72 inch.
Bên cạnh tivi là dàn loa và đầu máy, có thể trực tiếp chọn bài hát luôn.
Phía sau ghế sô pha là tủ rượu, trong đó để rất nhiều loại rượu quý.
Hoa trong phòng đều là hoa tươi mới hái.
Trong phòng ngủ có máy tính, trên tủ đầu giường có bày bao cao su.
Mặt bên là một tủ quần áo cỡ lớn.
Cô vừa phát hiện, thì ra phòng ngủ và phòng tắm thông nhau.
Bồn tắm rất lớn, 2 mét nhân 2 mét, sử dụng suối nước nóng, còn có chức năng mát xa.
Mỹ phẩm trên giá đều là của hãng Chanel. Những thứ bình thường là hàng xa xỉ, ở đây lại là vật dụng hàng ngày.
Cô cởi quần áo, bước vào bồn tắm, chọn chế độ xông hơi và chức năng mát xa.
Hơi nước nhanh chóng mù mịt trong bồn, cô bị bao phủ trong lớp sương mù.
Cơ thể được cột nước mát xa rất thoải mái.
Bạch Nguyệt đã hiểu vì sao những người giàu có lại thích ở phòng tổng thống của khách sạn sáu sao rồi.
Đúng là sự hưởng thụ xa hoa.
Từ thái độ của viện kiểm sát thành phố Kim Dương đối với cô, cô cho rằng nơi này rất có vấn đề.
Bạch Nguyệt nhắm mắt, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mở mắt.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy cô trong bồn tắm thì giật mình, đôi mắt sâu thẳm như dậy cơn sóng. Anh nhìn cô, không chắc chắn lắm: "Bạch Nguyệt?"
Bạch Nguyệt cũng ngạc nhiên: "Cố Lăng Kiệt, sao anh lại ở đây?"