Chương 526: Anh Không Yêu Em Không Biết Ai Chỉ Yêu Em
CHƯƠNG 526: ANH KHÔNG YÊU EM KHÔNG BIẾT AI CHỈ YÊU EM
"Sao em có thể có nghĩ như vậy chứ, nếu như anh không phải thì anh là ai? Nếu như anh không phải, Cố Lăng Kiệt thật sự đi đâu rồi, chết rồi sao?" Hình Thiên nhíu mày hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn anh chằm chằm, cô cũng tưởng như vậy: "Anh diễn kịch quá tốt rồi."
"Em đã từng nghe chuyện xưa về con thỏ và chó săn chưa? Chó săn đuổi theo con thỏ, nhưng sao cũng không đuổi kịp, nó hỏi con thỏ, sao ngươi chạy nhanh như vậy, con thỏ nói, ngươi không đuổi kịp ta cùng lắm thì đói một bữa, nhưng nếu ta bị ngươi đuổi kịp, chắc chắn phải chết. Bây giờ là lúc liên quan tính mệnh, anh chết đi, em phải làm sao?" Hình Thiên bất đắc dĩ nói.
Bạch Nguyệt cúi đầu.
Hình Thiên vuốt tóc cô: "Anh đã tra xét tư liệu, nói là 10% phụ nữ có thai bị trầm cảm. Mỗi ngày anh sẽ đến gặp em, em muốn ăn gì thì nói cho anh, anh sẽ mang tới cho em."
Trong lòng Bạch Nguyệt hơi mềm lại, rũ bỏ vẻ lo lắng trước đó: "Mỗi ngày anh đều tới thì quá vất vả."
“So với gặp mặt em thì chút vất vả ấy có tính là gì, dù ở chân trời góc biển, có bò anh cũng phải bò tới." Hình Thiên bất đắc dĩ nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Anh có thể dùng phương tiện giao thông hay không, đi tới quá xa."
"Anh đã đặt hàng rồi, chiều cao và độ rộng phải phù hợp, đoán chừng mấy ngày nữa là có thể mang tới, nếu anh quá mười mấy phút, lần này, em không lo lắng nhỉ."
Bạch Nguyệt gật đầu: "Hôm nay anh về sớm một chút, ngày mai em sẽ mang giường đến phòng đọc sách." Mặt Bạch Nguyệt hơi phiếm hồng, ngụ ý...rất lâu họ không ở cùng nhau.
Hình Thiên mỉm cười: "Đêm nay anh không muốn đi, em về phòng trước, lát nữa anh sẽ tới."
"Như thế có thể quá nguy hiểm hay không?" Bạch Nguyệt lo lắng.
"Nguy hiểm cái gì, đều là người của anh, anh rất hiểu họ. Hơn nữa, cho dù họ phát hiện ra, cũng sẽ không tố cáo anh, em yên tâm nhé." Hình Thiên nói.
"Vậy anh cẩn thận một chút." Bạch Nguyệt cúi đầu nói, cô xoay người, mặt càng đỏ hơn, rời khỏi thư viện.
Lâm Thư Lam vẫn canh ở ngoài cửa: "Thư Lam, cậu về ngủ đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, rất muộn rồi."
"Vâng, chị, có gì dặn dò chị cứ việc gọi tôi."
"Được." Về đến phòng, Bạch Nguyệt nhìn điện thoại, đã 2 giờ sáng, cô đi nhà vệ sinh giải quyết vệ sinh cá nhân một chút, Hình Thiên đã ở phòng cô, màn cửa bị kéo lên.
"Anh nhanh vậy sao." Bạch Nguyệt ngạc nhiên.
Hình Thiên tiến lên, ôm cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Anh nằm mơ thấy em."
"Nói em nghe một chút."
"Ừ..." Hình Thiên kéo dài âm cuối: "Anh nhiều lần mơ thấy đi du lịch cùng em, mơ thấy cùng em ở trên hoang đảo, mơ thấy cùng em ở nhà thờ..." Hình Thiên dừng lại, ôm chặt cô.
Anh không nói ra thì cô cũng hiểu, cô đẩy anh một chút: "Hay là anh đi vào tắm một cái?"
"Có thể không?"
Bạch Nguyệt giả vờ nghe không hiểu ám hiệu của anh: "Đây là nhà anh, có gì có thể hay không thể?"
Hình Thiên nhéo mũi cô, chú ý dùng sức, không nhéo đau cô: "Em muốn hành hạ chết anh sao."
"Đâu có?" Bạch Nguyệt đẩy tay anh ra.
"Đợi anh nhé." Hình Thiên nhiều lần ý tứ sâu xa, rồi đi về phòng tắm.
Bạch Nguyệt dừng lại.
Sao anh cười như thế, trước kia không vậy.
Nhưng anh nói cũng đúng, anh không phải Cố Lăng Kiệt thì là ai.
Cô và anh thật vất vả cho tới hôm nay, không thể không tin tưởng nữa.
Cô bò lên giường, tắt đèn lớn đi, chỉ để lại đèn áp tường màu da cam ở đầu giường rồi chui vào trong chăn.
Hình Thiên từ phòng tắm ra, nhìn Bạch Nguyệt ở trên giường, anh quay người, mở ngăn tủ ra, thay áo ngủ, vén chăn lên nằm bên cạnh Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người anh, chủ động ôm eo của anh, dựa vào trong ngực anh, hít sâu một hơi.
Rõ ràng họ tách ra cũng chưa tới hai tuần lễ, nhưng cô cảm thấy đã tách ra rất lâu rồi.
Thời gian chờ đợi quá lạnh lẽo, tất cả vết thương bị đè nén, nghe tiếng tim anh đập thình thịch thình thịch, cô mới phát giác có nhiệt độ rót vào cơ thể.
Anh cũng chưa ngủ, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô: "Nhanh ngủ đi. Không còn sớm nữa."
"Không dám ngủ, không muốn ngủ." Bạch Nguyệt nói sáu chữ.
"Anh không đi, ngày mai cũng không đi, ở cùng em một ngày." Anh khẽ nói, tròng mắt dịu dàng nhìn cô.
Bạch Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Có thể chứ?"
"Có thể, cuối tuần anh lại đi bộ ngoại giao là được, anh muốn cùng em câu cá, ăn canh cá em nấu."
Bạch Nguyệt nhếch môi cười xán lạn, vẻ mặt vui vẻ.
Anh chính Cố Lăng Kiệt của cô, những việc này anh đều nhớ.
Cô hôn nhẹ lên môi anh.
Anh hờ hững nhìn cô, tao nhã như tuyết liên cheo leo trên vách núi Thiên Sơn, trong trời đông giá rét lại một mình nở rộ, đánh bại vô số mai vàng, anh cười lên, càng giống sao trời, có thể thắp sáng lòng người, nở rộ ra vũ trụ chói lọi.
"Em chính là người phụ nữ anh cả đời ao ước và muốn bảo vệ." Anh tình cảm nồng nàn.
"Anh cũng thế." Bạch Nguyệt dịu dàng.
Anh cúi đầu hôn cô, hôn rất nhẹ nhàng, giống như nước ấm áp, sợ phá vỡ thời khắc tuyệt đẹp này. Anh câu đầu lưỡi cô lên ngậm vào trong miệng, chậm rãi nuốt vào, tay giữ trên lưng cô càng ngày càng nóng, hô hấp của anh cũng càng ngày càng gấp.
Bạch Nguyệt để mặc anh hôn, năm tháng lặng lẽ, ngay ánh sáng chiếu lên người cũng vô cùng dịu dàng.
Anh buông cô ra, nhìn bờ môi hồng hồng của cô, khó nhịn nhíu mày: "Lần trước nói còn tính không?"
Bạch Nguyệt đỏ mặt.
Trước kia không phải chưa từng, tình sâu nghĩa nặng, rất nhiều chuyện vì yêu mà tự phát.
Yêu cầu của anh, cô đều sẽ thỏa mãn.
Bây giờ là thời kì đặc biệt, đúng là rất lâu rồi họ không ở cùng nhau.
"Vâng." Bạch Nguyệt chui vào chăn.
Lòng anh nhảy dựng lên điên cuồng, anh hơi ngồi dậy, tựa vào giường, khẩn trương, tay cũng không biết để thế nào.
Anh cảm giác được dịu dàng của cô, có thể hòa tan sông băng, dường như khiến người ta lạc vào tiên cảnh, thấy được phong cảnh đẹp nhất.
Anh vén chăn lên nhìn cô.
Cái nhìn kia khiến người ta không quên được, mãi mãi ghi nhớ trong lòng, đời này không thay đổi...
Nghe thấy tiếng đập cửa, Bạch Nguyệt chậm rãi mở to mắt, Hình Thiên ngay bên cạnh chống đầu ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Cô nhớ trước kia anh cũng thế này, cô thật lo lắng có phải bản thân chảy nước miếng hay không.
"Chị, tôi là Lâm Thư Lam, chị muốn ăn cơm trưa chưa?" Lâm Thư Lam hỏi.
"Đợi một lát, tôi sẽ tự đến." Bạch Nguyệt hướng phía cửa nói.
"Xem ra anh không được ăn canh cá rồi." Hình Thiên cảm thán.
Bạch Nguyệt bị anh chọc cười.
Đêm qua còn nói anh theo cô câu cá, uống canh cá cô nấu, bây giờ suy nghĩ một chút, đúng vậy, anh làm sao theo cô câu cá?
Bây giờ họ đang làm việc bí mật.
"Ngày mai anh có tới không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Anh định ở cùng em đến ngày mai mới đi."
"Ha ha." Cô vui vẻ: "Vậy ngày kia anh tới không?"
"Chắc chắn tới." Anh không hề do dự.
Bạch Nguyệt nhoẻn miệng cười: "Vậy ngày kia ban ngày em đi câu cá, ban đêm nấu canh cá cho anh. Ban đêm anh tới thì có thể uống rồi."
Hình Thiên vuốt dọc mũi cô: "Khi nào thì em đến bộ ngoại giao làm?"