Chương 708: Bên Bờ Sinh Tử
CHƯƠNG 708: BÊN BỜ SINH TỬ
“Người khác sẽ nói những lời có thể làm tổn thương đến cậu, trong lòng không thoải mái hay buồn bã, cảm thấy áp lực thì nên nhớ không cần phải để ý, bởi những người đó không bước vào cuộc sống cậu được. Những lời nói, cái nhìn của họ đều có mục đích làm hại cậu, không phải sự thật thì cũng đừng cho là thật.” Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Lưu San gật đầu, nước mắt vẫn còn đọng lại đó, bả vai cũng vẫn hơi run rẩy.
“Phải để bản thân trưởng thành, chúng ta có thể đơn thuần khi có người vì chúng ta mà làm một vòng bảo vệ khiến chúng ta không bị gò bó trói buộc và là chính mình. Nhưng người bảo vệ chúng ta đã quá mệt rồi, đừng để người yêu mến chúng ta phải mệt mỏi.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng, uyển chuyển nói.
Lưu San ngẩng đầu hỏi Bạch Nguyệt: “Nếu như tớ không làm được thì sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt hơi cười: “Mỗi ngày chỉ cần cố gắng một chút là được rồi, càng nỗ lực thì càng hạnh phúc, duy trì trạng thái tinh thần thật tốt. Chỉ cần cố gắng một chút là đã đủ vui vẻ rồi. Sống trên đời cần phải có mục tiêu mới có thể sống sung túc, không suy sụp, không nhàm chán, không tự ti.”
Lưu San gật đầu: “Cậu đi du lịch khi nào rảnh có thể gọi điện cho tớ không?”
Bạch Nguyệt nhìn Lưu San thật sâu.
Lời nói dối chỉ để an ủi tâm hồn người mình yêu thương.
Cô cũng không muốn Lưu San quá mức tuyệt vọng, gật đầu: “Mỗi khi tớ đến một nơi mới sẽ gửi bưu thiếp cho cậu.”
Lưu San lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cậu còn muốn nói gì với mình?”
“Những chuyện ngày hôm nay, có vài điều tớ sẽ viết trên bưu thiếp gửi cho cậu.” Bạch Nguyệt ôn nhu nói.
“Ừm.” Lưu San cúi đầu cắn một miếng bánh bao: “Cậu sẽ đi du lịch cùng Hình Thiên sao?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Mỗi lần nhìn thấy anh ấy tớ đều sẽ nhớ đến Cố Lăng Kiệt mà cảm thấy bi thương.”
“Thôi bỏ đi. Cậu tốt đẹp như vậy, đi du lịch không chừng có thể gặp được chân ái đời mình cũng nên. Phải rồi, Alan đó dường như đang đợi cậu nha.” Lưu San khuyến khích, ủng hộ.
Bạch Nguyệt hơi nở nụ cười: “Tớ với Alan là quan hệ bạn bè rất trong sáng đó. Tớ còn đang nợ anh ấy một bữa cơm đây này. Khi nào đến chỗ anh ấy du lịch thì mời sau vậy.”
“Ừ ừ, tớ cảm thấy hai cậu cũng rất xứng đôi. Cho nên á, chỉ cần còn sống thì không gì là không thể. Cậu xem trước đó tớ ghét Thẩm Diên Dũng bao nhiêu mà bây giờ bọn tớ đã ở bên nhau rồi đấy thôi, kỳ tích.” Lưu San cảm thán nói rồi lại tiếp tục ăn bánh bao: “Kỳ nghỉ tết còn hai ngày nữa thôi, cậu tính đi đâu chơi?”
“Chưa nghĩ ra, có lẽ chỉ ở nhà thôi. Tớ đã đồng ý làm trắc nghiệm tâm lý cho quân khu của Tiêu Lệnh rồi, bài thi còn chưa chấm xong.”
“Tớ thật sự nên học theo cậu, cậu có thể học được bộ môn tâm lý học tốt như vậy. Còn tớ thì gần như đã quên hết kiến thức bộ môn khoa sản rồi, bây giờ trở thành chuyên gia cư dân mạng.” Lưu San hổ thẹn nói.
Bạch Nguyệt thấy Thẩm Diên Dũng cứ đi qua đi lại liền nở nụ cười: “Anh ấy qua đây rồi kìa, lo lắng cho cậu biết bao nha.”
Lưu San quay đầu lại, Thẩm Diên Dũng rất nhanh đã đến bên cạnh cô, khoác thêm cho cô áo khoác ngoài, quở trách nói: “Em cẩn thận bị cảm bây giờ, mặc ít như vậy mà đã chạy ra ngoài rồi.”
“Không phải là tôi đang khoe ra thân thể khỏe mạnh sao?!” Lưu San vui tươi hớn hở nói.
Thẩm Diên Dũng nhìn Bạch Nguyệt nói: “Tôi và Lưu San đi đến nhà hàng trước, một tiếng sau cô hẵng đến.”
“A? Tôi và tiểu Bạch mới nói với nhau được mấy câu. Tôi có thể đi muộn một chút không?” Lưu San oán giận nói.
“Em là trợ lý của anh. Em thấy thế nào?”
“Là giả đó. Thật ra tôi không đi cũng không sao đúng không?” Lưu San cười giảo hoạt nói.
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ: “Thôi bỏ đi. Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, ngoan ngoãn một chút.”
Lưu San vui mừng ôm lấy cánh tay Bạch Nguyệt: “Vậy tôi có thể ra ngoài dạo phố với tiểu Bạch không? Lâu lắm rồi tôi không được đi dạo phố với tiểu Bạch.”
Thẩm Diên Dũng gõ đầu Lưu San: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Bạch Nguyệt chiều nay còn có chuyện phải làm, nếu không không làm xong được.”
“Vậy buổi tối thì sao? Buổi tối có được không?” Lưu San đáng thương hỏi.
Thẩm Diên Dũng trầm lặng, Lưu San liếc ánh mắt tràn đầy hi vọng qua, buông Bạch Nguyệt ra rồi ôm lấy tay Thẩm Diên Dũng làm nũng: “Tối nay tôi ra ngoài về sẽ mua đồ ăn ngon cho anh.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Bạch Nguyệt, trầm giọng hỏi: “Tối nay cô có đi được không?”
Bạch Nguyệt gật đầu.
Lưu San vui mừng nhảy lên: “Quá tuyệt, ha ha ha, người đàn ông tớ yêu nhất và người con gái tớ yêu nhất đều ở bên tớ, cảm giác này thật tuyệt.”
Thẩm Diên Dũng ý vị thâm trường nhìn Bạch Nguyệt, đôi mắt trầm xuống.
Bạch Nguyệt chỉ hơi cười một cách bình thản, giống như một dòng suối nhỏ tự do chảy trong rừng sâu, điềm tĩnh, tự nhiên.
Thẩm Diên Dũng đến nhà hàng sắp xếp trước, Bạch Nguyệt khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, nghe Lưu San nói về sự thú vị của trò chơi, nói về Thẩm Diên Dũng.
“Tớ cảm thấy gần đây trạng thái của Hoa Tiên không tốt lắm. Có một lần tớ nhìn thấy cô ta khóc.” Lưu San lấy làm lạ nói.
“Bởi vì Thẩm Diên Dũng không lo cho bên nhà vợ nên cô ta sẽ giải quyết tai họa bên ngoài, bởi cô ta lo lắng sẽ bị Thẩm Diên Dũng vứt bỏ. Càng những lúc như này cậu càng phải bảo vệ bản thân, có biết không? Tốt nhất cậu nên như hình với bóng với Thẩm Diên Dũng sẽ an toàn hơn.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Thẩm Diên Dũng đi ăn cơm chắc chắn sẽ đưa cô ta theo, cô ta sẽ đưa theo “Nam Cung Nguyệt” giả kia đến. Hơn nữa Thẩm Diên Dũng có lẽ đã sắp xếp người bảo vệ tớ ở biệt thự rồi. Nếu như anh ấy đã đồng ý để tớ và cậu tối nay đi dạo phố thì cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi.” Lưu San ngược lại lại rất yên tâm.
Bạch Nguyệt là người từng trải, cô nhắc nhở: “Cẩn thận thuyền chạy nhiều năm, khinh suất lơ là sẽ dẫn đến tổn thất lớn.”
Lưu San gật đầu: “Khi ở nước ngoài tớ có đi theo một ông chú học được thuật phòng thân. Đợi khi nào Thẩm Diên Dũng rảnh, tớ sẽ bảo anh ấy dạy tớ thiết kế, sau này mang theo khẩu súng bên người.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt nhìn thời gian. “Tới phải đi rồi, còn có chút chuyện phải làm.”
Lưu San làm động tác gọi điện thoại: “Tối nay lại liên lạc nhé.”
“Được.” Bạch Nguyệt đi ra cửa, Trương Tinh Vũ vẫn ở đó chưa hề rời đi.
Bọn họ đến nhà hàng, người của Thẩm Diên Dũng đã đứng ở cửa đợi dẫn Bạch Nguyệt vào phòng bao.
Phòng bao ngoài Thẩm Diên Dũng và người của anh ra còn có Hình Thương đang nhắm mắt nằm trên ghế.
“Ông ta uống thuốc của cô xong liền ngủ mê man rồi, không sao chứ?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Là như vậy đấy. Có những người ý chí mạnh mẽ không dễ bị thôi miên chỉ có thể dùng loại thuốc này. Các anh ra ngoài trước đi, sau khi tôi hỏi địa chỉ xong sẽ nói cho các anh.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm.” Thẩm Diên Dũng tín nhiệm Bạch Nguyệt, lại nói anh cũng đã lắp camera bên trong rồi liền đưa người ra ngoài.
Bạch Nguyệt nhìn Hình Thương đang ngủ mê man, cho ông ta ngửi thứ giống vậy, Hình Thương từ từ mở mắt ra.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện ông ta, có tiết tấu gõ lên mặt bàn, nói: “Ông từ trên giường tỉnh lại, kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài trời rất tối nhưng vẫn phải đi ra ngoài bởi ông có một việc quan trọng bắt buộc phải làm, chuyện đó chỉ có ông mới có thể làm.”
Hình Thương hoảng sợ nhìn vào không khí: “Anh chưa chết?”
“Ông hi vọng tôi chưa chết sao? Nếu như tôi chưa chết, ông sẽ không phạm sai lầm lớn. Thậm chí tuổi già có thể sống tốt, nhưng tôi chết rồi ông về già khó mà sống được.” Bạch Nguyệt nói. Cô biết người ông ta đang nhìn thấy là Ngô Điền...