Chương 277: Như Này Sẽ Không Nỡ
Cô nhất định phải đi.
“Liên lạc sau.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói ba chữ, nói ra kiên quyết của cô.
Cô Lăng Kiệt nhíu chặt mày, anh biết, cô đã hạ quyết tâm quay về, anh không giữ được, chỉ có thể, lùi một bước: “Để anh tiễn em.”
Bạch Nguyệt không từ chối, dù sao từ chỗ anh đi ra, rất khó bắt taxi.
“Giờ tôi ở khách sạn Delight ở gần đường Vũ Di.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt biét cô đồng ý rồi: “Chờ anh thay quần áo đã.”
*
Hai người thay xong quần áo, Cố Lăng Kiệt đưa cô về.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Bạch Nguyệt dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa cổ, cả đường không nói chuyện.
Xe của Cố Lăng Kiệt, lái ngày càng chậm, mấy người đi xe điện vượt qua anh, không khỏi quay đầu, nhịn không được giơ ngón giữa.
Ngoài Bạch Nguyệt có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, đối với những người khác, anh rất bình tĩnh, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Bạch Nguyệt đang suy nghĩ, sau đó, thấy một người đi xe đạp cũng lướt qua bọn họ, cô mới nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cảm nhận được ánh mắt của cô, tốc độ hơi nhanh hơn một chút, giải thích: “Phía trước đèn đỏ.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.
“Em định lúc nào sẽ đến quân khu?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Ánh mắt Bạch Nguyệt trầm xuống, cô đồng ý giúp anh là trắc nghiệm tâm lý, nhưng lại kéo dài tới tận giờ.
Nếu cô đến quân khu của Cố Lăng Kiệt, sợ rằng Tô Khánh Nam sẽ tức giận.
“Chuyện này, tôi muốn nghĩ đã.” Bạch Nguyệt lập lờ nước đôi nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, đỗ xe lại bên đường.
Bạch Nguyệt không hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
Cố Lăng Kiệt nâng cằm cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô không đẩy anh ra cũng không đáp trả, nhìn anh, mắt sắp lác đến nơi rồi, lùi về sau tránh ra một chút, anh không tiến theo cô, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
Cô sợ ánh mắt như này của Cố Lăng Kiệt, khiến cô rối loạn, sẽ đắm chìm vào trong đó.
Cô quay mặt đi, dùng sự lạnh lùng để che giấu đi cảm xúc phập phồng bất ổn: “Tiễn đến đây thôi, tôi còn có nơi khác muốn đi một chút.”
Cô đẩy cửa xe, Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay cô.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng quay đầu nhìn anh.
“Mỗi ngày đều gặp một lần đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Anh nói là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
“Ha.” Bạch Nguyệt cười nhe một tiếng, không biết vì sao, anh nói câu này, khiến cô chua sót cực kì, lời chua sót, ánh mắt cũng run rẩy, dùng nụ cười để che đậy cảm xúc của mình: “Cho dù là vợ chồng, cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt. Không cần đi công tác sao? Không cần làm việc sao? Tóm lại sẽ có lúc không gặp nhau, công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác.”
“Một tuần 4 lần, không thể ít hơn nữa.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, bá đạo đến mức như lẽ thường vậy.
Nếu anh lấy việc cứu Lưu San ra để uy hiếp, cô không thể không gặp nhau mỗi ngày, còn cảm thấy áp lực vạn phần, đau khổ và bực dọc.
Nhưng anh không thế!
Cô cảm ơn anh, đến lúc này vẫn tôn trọng cô, bảo vệ cô, chiều theo cảm xúc của cô, không nhắc tới giao dịch mà cô đưa ra.
Cố Lăng Kiệt như vậy, chỉ khiến cô càng ngày càng không nỡ rời xa thế giới này.
“Một tuần 3 lần đi, 4 lần tôi sợ không làm được.” Bạch Nguyệt nhượng bộ nói.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt xẹt qua một tia dao động, chạm vào gáy của cô, kéo tới bên mình, hôn lên trán cô.
Nụ hôn ướt át rơi trên trán cô, giống như một loại tin tưởng, cưng chiều, không nỡ, đau lòng, thương tiếc, thậm chí… thâm tình.
Bạch Nguyệt không cử động, nhắm mắt lại, cảm nhận hô hấp của anh, ngay trên đỉnh đầu mình.
Cô có một loại xung động muốn ôm lấy anh, đáp lại tình cảm của anh.
Nhưng, cô không thể làm như vậy.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, dịu dàng nói: “Đi đường cẩn thận một chút, anh không muốn tạo cho em quá nhiều áp lực, có chuyện thì liên lạc với anh, đừng coi anh yếu đuối không chịu nổi một kích như thế, ít nhất, anh sẽ bỏ ra tất cả để bảo vệ em.”
Mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, còn ở thêm nữa, cô sẽ sụp đổ. Xuống xe, bước nhanh về phía trước, nước mắt đã không khống chế nổi, lăn dài trên má.
Cô không cần anh bỏ ta tất cả để bảo vệ cô, cô chỉ muốn, anh tìm một người con gái khác, sống cuộc sống bình đạm, hạnh phúc là được rồi.
Một mạch, đi liền 1 cây, vào trung tâm mua sắm, chạy tới nhà vệ sinh, mở vòi nước, tát nước lạnh lên mặt, ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương.
Ngón tay gõ nhẹ theo nhịp điệu trên vòi nước, đột nhiên, thu tay về, nắm chặt thành quyền, cười khổ.
Bạch Nguyệt, không muốn quên đi Cố Lăng Kiệt, vì thế, không hề thôi miên bản thân khóa kín tình cảm dành cho Cố Lăng Kiệt, chỉ là khiến trái tim không còn rung động nữa, tiếc là, cô trốn vào nơi sâu nhất trong tâm hồn, vẫn còn yêu thương lưu luyến anh anh, làm sao có thể không động tâm nữa được chứ?
Cô chỉ muốn khiến bản thân trở nên lý trí hơn một chút, bình thường hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút.
“Vậy cô không cần đi ra gây phiền phức nữa.” Bạch Nguyệt tức giận, lấy bình hoa đập vào gương.
Tấm gương nứt thành từng mảnh, phản chiếu hơn mười bóng dáng bản thân.
Cô nhìn những hình ảnh phản chiếu của mình, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Cô vốn là một tính cách được phân ra từ Bạch Nguyệt, cô nên làm những chuyện Bạch Nguyệt muốn làm, chứ không phải oán hận bản thân Bạch Nguyệt.
Nhân viên vệ sinh ở trung tâm thương mại đi tới, nhìn thấy tấm gương vỡ cùng mảnh vỡ bình hoa, nghi ngờ hởi Bạch Nguyệt: “Đây là có chuyện gì vậy? Cô có thấy là ai làm không?”
Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn nhân viên vệ sinh: “Là tôi đập, dì đi hỏi cấp trên xem phải đền bao nhiêu tiền?”
Nhân viên vệ sinh dùng ánh mắt kì lạ nhìn Bạch Nguyệt, cô lại lạnh lùng nhìn lại bà.
“Vậy cô đừng trốn nhé?” Nhân viên vệ sinh nói.
“Sẽ không, nếu dì không yên tâm, tôi đi cùng dì.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Vậy được, cô đi cùng tôi đi.”
Bạch Nguyệt đi cùng nhân viên vệ sinh đến phòng giám đốc của bọn họ, giám đốc hỏi qua bộ phận mua hàng, nói với Bạch Nguyệt: “Tổng cộng 3 triệu rưỡi.”
“Giờ trên người rôi chỉ có hơn 1 triệu tiền mặt, giờ tôi ở khách sạn Delight, làm phiền ông tìm một nhân viên cùng tôi quay về lấy tiền.”
Giám đốc nhìn Bạch Nguyệt không có ý trốn nợ, thái độ lại tốt, quan trọng là… xinh đẹp.
“Tôi đưa cô đi.” Giám đốc nói.
Ông ta đưa Bạch Nguyệt đến khách sạn Delight, theo Bạch Nguyệt lên tầng.
Bạch Nguyệt mở cửa phòng, Tô Khánh Nam đã ở trong đó, nghịch điện thoại của cô trên tay, không vui nhìn về phía Bạch Nguyệt, ánh mắt âm trầm.
Bạch Nguyệt không đổi sắc mặt đi về phía Tô Khánh Nam, lấy lại điện thoại của mình, đi ra phía cửa: “Chuyển khoản cho ông có tiện không?”
“À, được.” Giám đốc nhìn thấy Tô Khánh Nam, cho rằng đó là bạn trai của Bạch Nguyệt, mỉm cười với anh ta.
Tô Khánh Nam không thèm nhìn giám đốc, ánh mắt cứ dán chặt trên người Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chuyển 3 triệu rưỡi cho giám đốc, ông ta liền vui vẻ rời đi.
Bạch Nguyệt xoay người, Tô Khánh Nam đi tới, ép Bạch Nguyệt lên tường, hung ác nhìn cô: “Mặc như vậy, còn cố ý để điện thoại ở khách sạn, em là phòng bị tôi, đi gặp ai sao?”