Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 418: Tôi Có Được Em Rồi Thì Sau Này Sẽ Không Quen Ai Khác Được Nữa​




CHƯƠNG 418: TÔI CÓ ĐƯỢC EM RỒI THÌ SAU NÀY SẼ KHÔNG QUEN AI KHÁC ĐƯỢC NỮA
Bạch Nguyệt nghe Tô Khánh Nam nói với cái giọng điệu đó, trong tiềm thức cũng không thoải mái nên nhếch miệng: “Chuyện tôi ở đây có liên quan gì đến ngài Tô không?”
Tô Khánh Nam ý thức được lập trường của mình không hợp lý: “Tôi chẳng qua là cảm thấy tò mò, cô Trần chắc hẳn không phải là loại người thích xuất hiện ở những nơi như thế này.”
“Anh cũng đâu có quen tôi làm sao biết được tôi không thích?” Bạch Nguyệt phản bác.
Giữa hai ngươi như thể sắp giương cung bạt kiếm đến nơi vậy.
“Tổng giám đốc Tô, hai người biết nhau sao?” Có người hỏi.
Tô Khánh Nam nhún vai: “Coi là vậy đi.”
Ánh mắt của anh ta hướng về phía Cố Lăng Kiệt: “Nghe nói anh ở đây nên tôi đến để mời rượu, gần đây tổng giám đốc Cố có rất nhiều phiền muộn sao?”
“Liên quan gì tới anh.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Dĩ nhiên là có liên quan với tôi rồi, chúng ta quen biết lâu như vậy, dù gì cũng hy vọng anh sống lâu một chút, không có anh làm bạn, cuộc đời này buồn tẻ biết bao.” Tô Khánh Nam chủ động cụng ly với Cố Lăng Kiệt.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi khẳng định là có thể sống lâu hơn anh, người lo chuyện bao đồng mới không sống lâu được.” Cố Lăng Kiệt ngụ ý sâu xa nói.
Tô Khánh Nam cười, giọng cười mang ngụ ý cười trên sự đau khổ của người khác, cười xong thì ngửa mặt uống một hơi cạn sạch rượu trong ly rồi lại liếc sang phía Trần Niệm: “Em ở chung với Cố Lăng Kiệt sao?”
Bạch Nguyệt thầm run trong lòng, gắt gao nhìn Tô Khánh Nam, mím môi không nói lời nào.
“Cô ấy hiện đang là trợ lý của tôi.” Cố Lăng Kiệt giải vây thay cho Bạch Nguyệt.
“Trợ lý?” Tô Khánh Nam mặt tái mét, không vui nhìn Bạch Nguyệt nói: “Lúc tôi mời em làm trợ lý, em nói rằng em chỉ biết dạy học, bây giờ thì đang làm gì chứ?! Cô Trần thật đúng là hai mặt hai lòng, miệng nói ra toàn lời giả dối?”
“Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có vui buồn hợp tan, chuyện đời luôn thay đổi, trước khác nay khác, nếu như phải nói rõ ràng thì trong mắt tôi ngài Tô không hấp dẫn bằng ngài Cố, anh có hài lòng với câu trả lời này không?” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả đũa.
Sắc mặt của Tô Khánh Nam sầm xuống, sau đó ném ly rượu vào thùng rác, nhìn Bạch Nguyệt cảnh cáo: “Em sẽ nhanh chóng hối hận vì quyết định này.”
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam đi ra ngoài, sắc mặt cũng khó coi hơn một chút.
Tại sao lại có câu rằng: Thà đắc tội quân tử chứ đừng nên đắc tội tiểu nhân, Tô Khánh Nam vẫn là một tên tiểu nhân được bọc bằng vẻ ngoài đẹp đẽ của một người có văn hóa.
Cô quả thật là rất kiêng kỵ Tô Khánh Nam, chuyện gì anh ta cũng dám làm.
Mọi người vẫn tiếp tục cuộc xã giao, những người khác trông như chẳng bị ảnh hưởng gì hết bởi sự xuất hiện đột ngột của Tô Khánh Nam, nhưng Bạch Nguyệt vẫn thấp thỏm không yên.
“Tiểu Niệm, giúp anh ra xe lấy cái bật lửa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt ngẩn người.
Cô không thích Cố Lăng Kiệt hút thuốc, nhưng ở một nơi nhiều người như vậy cô không tiện làm anh mất mặt nên đứng dậy đi ra ngoài, vẫn chưa đi đến thang máy, Cố Lăng Kiệt đã cầm lấy tay cô kéo cô tới ban công lầu hai.
“Đừng để ý những gì Tô Khánh Nam nói?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt biết, anh kêu cô đi lấy bật lửa là giả, thật ra anh muốn gọi cô ra ngoài.
Đoán chừng là thấy cô lo lắng không yên nên cố ý đến an ủi cô.
Cô trong lòng vô cùng cảm động, nói: “Sau khi trải qua nhiều chuyện thì em hiểu rất rõ cách làm người của anh ta, không thể nói là không để ý, em đang suy nghĩ về câu nói sẽ nhanh chóng hối hận vì quyết định này của anh ta, có khi nào Tô Khánh Nam đã biết được chuyện gì không?”
“Cứ coi như anh ta biết chuyện gì thì cũng không liên quan đến em, thứ nhất, anh ta sẽ không nói cho em, thứ hai, anh ta sẽ bỏ đá xuống giếng, thứ ba...” Cố Lăng Kiệt dừng lại: “Lúc trước anh không đối phó với anh ta, là vì muốn để cho anh ta nếm hết thảy những đau khổ chết chóc mà em từng trải qua, dù rằng em còn sống thì anh cũng không có ý định bỏ qua cho anh ta.”
Bạch Nguyệt lo lắng, nắm lấy tay của Cố Lăng Kiệt: “Đừng để cho em hối hận vì quyết định ở cùng anh, em hy vọng anh bình an vô sự, nếu như có thể bình an, em có thể buông bỏ hết thảy hận thù.”
Cố Lăng Kiệt nắm lại tay cô: “Sau khi biết được bí mật mà Hạ Hà nói, anh nhận ra em vốn dĩ không phải là người liên lụy đến anh, mà là anh đang làm liên lụy đến em, có một số việc cho dù không có em thì vẫn sẽ xảy ra, cho nên, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tự trách. Tô Khánh Nam trong mắt anh chỉ là hạt bụi không đáng kể.”
Bạch Nguyệt biết Cố Lăng Kiệt đang an ủi cô.
Cô vẫn phân biệt rất rõ ràng những chuyện mà anh liên lụy cô và những chuyện mà cô liên lụy anh.
“Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ ổn thôi.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Ừ, sẽ ổn, không cần lo lắng, lúc nãy thấy em không ăn gì hết, quay lại ăn chút gì đi, lát nữa anh đưa em về nhà.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói rồi nắm tay cô dẫn về.
Bạch Nguyệt rút tay mình ra theo bản năng.
Cố Lăng Kiệt quay lại nhìn cô.
“Cố Lăng Kiệt, em yêu anh còn nhiều hơn cả những gì anh nghĩ, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó, anh không phải ba đầu sáu tay.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Ừ, anh biết rồi.” Cố Lăng Kiệt không làm khó cô nữa mà đi vào phòng riêng trước.
Bạch Nguyệt đi về phía nhà vệ sinh, vỗ nước lên mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Khánh Nam trong gương, sợ hết hồn, sắc mặt liền ảm đạm.
Tô Khánh Nam vòng tay trước ngực, tựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn cô: “Em làm trợ lý cho Cố Lăng Kiệt, Alan biết không?”
“Tôi không cần thiết phải báo cáo chuyện công việc, ngoài ra, ngày mười lăm này, Alan sẽ tới nước A, không cần tôi nói, anh ấy cũng sẽ tự biết.” Bạch Nguyệt buộc mình phải khôi phục lại sự bình tĩnh, cố ý nói ngày mà Alan trở về nước để gạt Tô Khánh Nam.
“Em cũng chẳng phải là người học về chứng khoán, kinh doanh và thư ký, nhưng Cố Lăng Kiệt vẫn cố ý sắp xếp cho em làm trợ lý của anh ta, em không cảm thấy kỳ quái sao?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại.
“Người khác sắp xếp như thế nào là có lý do của họ, tôi đồng ý cũng có lý do của tôi, tôi chỉ cần suy nghĩ cho mình là được rồi, cần gì phải suy nghĩ đến người khác?” Bạch Nguyệt đi ra ngoài.
Tô Khánh Nam lách sang bên phải, bước một bước dài, chặn trước mặt cô, bễ nghễ nhìn xuống: “Ngược lại thì tôi rất muốn biết lý do của em là gì?”
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Tôi lại càng muốn biết, tại sao anh lại quan tâm đến tôi như vậy, đừng nói với tôi là anh thật sự yêu tôi?”
“Tôi nghĩ lý do mà tôi quan tâm đến em cũng giống như Cố Lăng Kiệt vậy, em thật sự rất giống với người phụ nữ mà cả hai chúng tôi đều yêu.” Tô Khánh Nam dò xét sắc mặt của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hất cằm lên, nhìn về phía Tô Khánh Nam: “Nói xong rồi chứ, nói xong rồi thì có thể thả tôi đi được chưa?”
Tô Khánh Nam không chỉ không để cô đi mà ngược lại còn nắm lấy cánh tay của cô: “Nói với tôi đi, điều kiện của em là gì, không cần biết là em đề ra điều kiện gì, tôi đều có thể đáp ứng.”
“Tôi không thiếu tiền, không có người thân, ngay cả người bạn duy nhất của tôi hiện cũng đã rời bỏ tôi rồi, nói cách khác, tôi bây giờ không cần thứ gì hết, nếu như có mà nói thì...” Bạch Nguyệt dừng lại: “Ngài Tô có quyền thế có tướng mạo, Mạc Băng cũng cũng xem trọng anh, anh hẳn là không thiếu đàn bà, sau này, cách xa tôi một chút là được.”
“Sau khi có được em thì tôi sẽ không quen ai khác nữa, tôi thề, nếu như tôi có người khác thì tùy em muốn làm gì cũng được.” Tô Khánh Nam liếc nhìn cô nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK