Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496 Là Cố Lăng Kiệt Sao?​




CHƯƠNG 496 LÀ CỐ LĂNG KIỆT SAO?
Người đó.
Cho cô cảm giác rất quen thuộc.
Không phải Alan, không phải Tô Khánh Nam.... dường như, cũng không phải Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt không cần lục lọi tìm đồ, cũng không cần giấu diếm cô, vậy là ai!
Bạch Nguyệt mở mắt, trong phòng một người cũng không có.
Cô bật đèn, nhìn xung quanh, không hề có dấu vết bị thay đổi, lẽ nào cô nằm mơ.
Vậy thì mơ cũng quá chân thật đi.
Cô gọi điện cho Trương Tinh Vũ.
“ Alo, đại ca.” Trương Tinh Vũ mơ màng nói.
“ Tôi không phải đại ca của cậu, tôi là Bạch Nguyệt, là thế này, tôi hỏi một chút bên vệ tinh giám sát, có quay được người đột nhập vào trang viên không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“ Cái gì, có người đột nhập vào trang viên?” Trường Tinh Vũ cả người tỉnh táo hẳn.
“ Cậu hỏi một chút xem.” Bạch Nguyệt nói.
“ Được, tôi lập tức đi hỏi.” Trương Tinh Vũ ngắt điện thoại.
Bạch Nguyệt cầm điện thoại, chờ tin tức của bên kia.
Nếu như không quay được người, vậy, người đó là người trong trang viên.
Không thể là người của Thịnh Đông Quang, nếu là người của Thịnh Đông Quang, có lẽ biết rõ người trên máy bay là giả, không lẽ, là đám người khu quân sự truy sát Cố Lăng Kiệt.
Vậy người đó, tại sao lại hôn cô.
Bạch Nguyệt càng nghĩ, da đầu càng tê dại, từ trên giường ngồi dậy, vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
Điện thoại đổ chuông, cô lập tức ra ngoài nghe.
“ Cái đó, bà chủ, không có chụp được người đột nhập vào trang viên, giám sát 360 độ không góc chết.” Trang Tinh Vũ báo cáo.
“ Trong biệt thự có tôi, mẹ tôi, dì Vương, còn có Lâm Thư Lam, bên vệ tinh có quay được người khác vào biệt thự không?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
“ Lúc nãy tôi có hỏi, không có, bà chủ, sao vậy?” Trương Tinh Vu lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt nhéo mi, quay người, nhìn căn phòng ngăn nắp.
Không lẽ cô mệt quá, xuất hiện ảo giác?
“ Tôi biết rồi, vất vả rồi.” Bạch Nguyệt ngắt điện thoại, nhìn trên điện thoại, mới ba giờ sáng.
Cô mở tivi, tùy ý xem, nhưng, trong đầu mơ mơ hồ hồ, không xem tiếp, vội vàng đứng dậy, mặc áo vào, đi đến thư viện tầng dưới xem sách, túy ý mở một quyển, nhưng một quyển cũng không đọc nổi.
Cô bị nụ hôn đó, hôn đến mức trong lòng phiền muộn, không dễ dàng gì đến sáu giờ, dì Vương thức dậy nấu bữa sáng.
Cô gọi điện cho Lâm Tiến.
“ Mợ chủ.” Giọng nói của Lâm Tiến nghe có vẻ đã dậy rất lâu rồi.
“ Mau chóng lên đảo đi, tôi muốn nhanh chóng gặp Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“ Bà chủ, rạng sáng ngày hôm qua, không thấy thủ trưởng đâu nữa.” Lâm Tiến trầm giọng nói.
“ Cái gì? Không thấy nữa? Anh ấy đi đâu?” Bạch Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi, trong lòng có chút căng thẳng.
“ Không biết, có điều, ngài ấy tỉnh rồi, ngài ấy muốn đi, không ai dám cản.”
“ Anh ấy tỉnh rồi, là ý gì?” Bạch Nguyệt nhéo mi.
“ Lúc trước thủ trưởng vẫn luôn hôn mê, hôm qua ngài ấy rời khỏi căn cứ, tuy nhiên, không có nói với ai ngài ấy đi đâu? Tôi hiện tại cũng đang rất lo lắng, hiện tại đang dùng vệ tinh tìm ngài ấy, hiện tại vẫn chưa tìm thấy.” Lâm Tiến lo lắng nghĩ.
Bạch Nguyệt ngây ra một lúc, trong đầu đang sắp xếp lại thông tin.
Cũng có nghĩa là, trước đây Cố Lăng Kiệt vẫn luôn hôn mê, hôm qua Cố Lăng Kiệt tỉnh lại, rời khỏi căn cứ.
Vậy hôm qua, người trong phòng cô, là Cố Lăng Kiệt sao?
Nếu nói như vậy. Vệ tinh không chụp được, vậy chứng tỏ, trong căn phòng này, có đường bí mật?
Cô nhớ trước đây cô từng đề nghị qua với Cố Lăng Kiệt, phải chuẩn bị một con đường bí mật, một là vệ tinh không quay được, hai là, bản thân muốn đi đâu, cũng không bị tắc đường.
Nhưng mà, nếu như người hôm qua là Cố Lăng Kiệt, tại sao anh không trực tiếp tìm cô.
Hơn nữa, cảm giác người hôm qua, khiến cô có cảm giác quen thuộc, nhưng không phải Cố Lăng Kiệt.
“ Tôi biết rồi, mọi người tìm kĩ vào, không được làm ầm lên, Cố Lăng Kiệt làm việc trước nay không hề hồ đồ, anh ấy nhất định có lí do của anh ấy.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“ Vậy hôm nay cô còn muốn lên đảo không?” Lâm Tiến hỏi.
“ Đã nói với Thẩm Diên Dũng rồi, Cố Lăng Kiệt đã rời khỏi căn cứ, anh ấy có lẽ sẽ tới tìm tôi, tôi cũng không cần phải đi tìm anh ấy nữa, cứ theo quy trình, hôm nay tôi lên đảo, ngày mai ở lại đảo một ngày, ngày kia trở về.” Bạch Nguyệt nói.
“ Được, phía bên tôi sau khi làm xong, sẽ cho cho máy bay đến đón người.” Lâm Tiến nói xong, cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt trở về phòng, mở hết toàn bộ tủ.
Người đó, rốt cuộc tìm cái gì.
Nếu như, anh ấy không có tìm đồ, chắc sẽ còn đến.
Cô nhấc điện thoại gọi cho Trương Tinh Vũ: “ Trương Tinh Vũ, hiện giờ tôi cần cậu giúp tôi làm một chuyện, nhớ, không được nói với ai.”
“ Được, có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không nói với ai.” Trương Tinh Vũ chắc chắn nói.
“ Giúp tôi lắp trong nhà camera siêu nhỏ, liên kết trực tiếp vào máy tính của tôi, ngoài ra, chia sẻ một phần vào điện thọai của tôi.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“ Hả?”
“ Cậu nhớ kĩ, đừng để người khác phát hiện, cũng đừng nói với bất cứ ai, cho dù là Lâm Tiến cũng không được nói.”
“ Được. Tôi hiểu rồi.”
“ Cái đó, chống giám sát trong nhà sẽ không báo động chứ?” Bạch Nguyệt nghĩ đến vấn đề này.
“ Yên tâm, cái chống giám sát này là tôi cài, mật mã chỉ có tôi biết, tôi có thể cài đặt thành mặc nhận giám sát an toàn, vậy thì không có vấn đề rồi.”
“ Ừ, nhờ cậu vậy.”
Bạch Nguyệt trở về giường nằm, suy nghĩ lung tung, mơ mơ hồ hồ liền ngủ.
Cô bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy điện thoại hiển thị Lâm Tiến gọi, ngồi dậy nghe điện thoại.
“ Bà chủ, máy bay nửa tiếng nữa sẽ đến, tro cốt đã lấy được rồi.”
“ Ừ.” Bạch Nguyệt đáp lại một tiếng, đứng dậy, đi đáng răng rửa mặt một lần nữa, ra ngoài.
Trương Tinh Vũ đã có mặt rồi, nói với Bạch Nguyệt: “ Bà chủ, cô không phải nói điện thọai có chút vấn đề sao? Đưa tôi xem một chút.”
“ Yo, cậu còn biết xem điện thoại á?” Lâm Thư Lam kì quái nói.
Trương Tinh Vũ nhếch một con mắt nhìn Lâm Thư Lam: “ Anh đây biết đấy, còn nhiều nữa cơ.”
Lâm Thư Lam không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt có chút đỏ, đẩy Trương Tinh Vũ một cái.
“ Đến phòng làm việc của tôi.” Bạch Nguyệt nói.
“ Bà chủ, sắp ăn sáng rồi sao?” Dì Vương cung kính hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: “ Năm phút sau tôi sẽ qua ăn, làm phiền dì Vương rồi.”
Dì Vương hiền hậu cười nói: “ Không phiền, nên làm.”
Cô vào phòng làm việc, đưa điện thoại cho Trương Tinh Vũ.
Trương Tinh Vũ một bên cài đặt phần mềm, một bên nói: “ trong phòng đều đã lắp đặt xong rồi, bao gồm cả phòng của bà chủ, cô đang ngủ, tôi không có đánh thức cô, phòng tắm không có lắp.”
Bạch Nguyệt nhìn màn hình điện thoại: “ Làm việc cũng có hiệu quả đấy, thảo nào Cố Lăng Kiệt thích giữ anh lại bên cạnh.”
“ Bà chủ, cô đặt mật mã đi. Mật mã này liên kết với máy tính, xem trên điện thoại trước tiên cần phải có mạng, nhưng mà, bởi vì liên kết với máy tính, cô có thể mở xem được hình ảnh thu lúc trước.” Trương Tinh Vũ đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cài mật mã, rồi lại đưa điện thoại lại cho Trương Tinh Vũ.
“ Trong này mỗi một phòng tôi đều lắp rồi, bao gồm phòng làm việc, lúc cô mở ra màn hình sẽ như thế này.” Trương Tinh Vũ đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn màn hình điện thoại, tất cả có 9 cái.
Nếu người đàn ông đó đến, có lẽ sẽ quay được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK