Chương 1426: Em Quyết Định Là Được Rồi, Anh Đều Ủng Hộ Em
CHƯƠNG 1426: EM QUYẾT ĐỊNH LÀ ĐƯỢC RỒI, ANH ĐỀU ỦNG HỘ EM
Thần kinh Mục Uyển căng thẳng, không hiểu hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy?”
Hạng Thịnh Duật thở dài một hơi: “Em đã nghĩ kỹ chưa, liên quan đến việc đi hay ở của Hắc Muội, anh có thể sắp xếp ổn thỏa.”
“Chuyện của em ấy không cần phải gấp gáp xử lý trong ngày hôm nay, hôm nay vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng, cho nên trước cứ chờ xử lý xong chuyện quan trọng, sau đó lại nghĩ đến chuyện của em ấy đi. Anh cảm thấy như thế nào?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
“Nếu cắt không đứt thì vẫn còn loạn, có đôi khi cắt dây rối, lúc cắt sẽ buông bỏ được rất nhiều thứ, sẽ không cảm thấy không bỏ được. Nhưng chỉ cần trái tim tàn nhẫn, cắt xong rồi, em sẽ cảm thấy cả người đều thoải mái, thật ra chuyện này đối với em cũng không có ảnh hưởng lớn gì.” Hạng Thịnh Duật khuyên bảo.
Mục Uyển biết loại cảm giác này.
Trước kia, cô có một đoạn tóc thắt bính bị dính nhau, làm sao cũng không gỡ ra được, kéo nó còn cảm thấy rất đau đớn, cô liền từng chút từng chút cắt bỏ nút thắt, trong nháy mắt, tóc được buông xả, trở thành chùm tóc ngắn lẫn trong đầu tóc. Thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến đến hình dáng ban đầu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp.
Nhưng tình cảm giữa người với người cũng không dễ dàng xử lý giống như tóc được, nếu dứt bỏ, thật sự rất đau.
“Anh xem xem có thể như vậy không, chúng ta tìm một người đáng tin cậy đến đây, ngoại trừ chăm sóc cho chúng ta, cũng có thể chăm sóc cho Hắc Muội khi chúng ta đi vắng, cũng có thể ở bên cạnh Hắc Muội, để cho em ấy không cô đơn như vậy. Người này có thể lớn tuổi một chút, vừa lúc Hắc Muội cũng không có ba mẹ, tình cảm của bọn họ cũng sẽ tốt.” Mục Uyển nói.
“Em đây là đang khăng khăng muốn giữ Hắc Muội ở bên cạnh mình, giữ ở bên người, đối với em và em ấy cũng không có thay đổi gì. Chờ chúng ta kết hôn, dọn ra ngoài, có phải em ấy cũng phải dọn ra ngoài cùng chúng ta không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Bên cạnh anh có nhiều người giúp việc như vậy, tính thêm em ấy nữa thôi, cùng nhau ăn cơm, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì mà. Hạng Thịnh Duật, anh biết đấy, từ nhỏ đến lớn em đều rất cô đơn, mặc dù thời gian của Hắc Muội ở bên cạnh em không dài, nhưng em ấy là thật lòng đối xử với em, phần thật lòng này, em muốn mình phải trân trọng. Em ấy muốn ở cùng với em, anh cũng biết em không muốn nghĩ đến lúc em ấy không có em bên cạnh, sẽ bằng lòng làm con gái của một người xa lạ. Như vậy vẫn khiến em ấy cảm thấy là mình ăn nhờ ở đậu, hơn nữa, sẽ cảm thấy em không cần em ấy nữa.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật thấy được cô rất kiên định.
“Thôi bỏ đi, nếu em đã muốn giữ em ấy lại thì cứ giữ đi, em suy nghĩ kỹ là được rồi, anh đều ủng hộ, em chỉ cần chắc chắn là được.” Hạng Thịnh Duật bất đắc dĩ nói.
“Cảm ơn anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật tránh qua bên cạnh để cô bước lên lầu, nhẹ nhàng nói: “Anh không thích em nói cảm ơn với anh, như vậy cảm giác rất xa cách, chúng ta cũng sắp thành vợ chồng rồi, chuyện gì cũng đều làm cùng nhau, lợi ích, vinh hoa, cuộc sống.”
“Ừm, em chỉ là muốn biểu đạt cảm giác lúc này của em đối với anh, chính là rất cảm kích, rất cảm ơn, không phải là xa cách, là loại cảm giác xuất phát từ đáy lòng.” Mục Uyển giải thích.
“Anh biết rồi, em đi tắm đi, không phải là em vẫn còn chuyện muốn nói với anh à?” Hạng Thịnh Duật nói.
Nhớ đến chuyện lúc nữa cần nói với Hạng Thịnh Duật, tâm trạng của Mục Uyển lại âm u một chút.
Cô cảm thấy chỉ cần mở miệng thì chính là làm khó cho Hạng Thịnh Duật.
Nhưng nếu không nói, nói không chừng Hoa Cẩm Vinh cũng sẽ tự mình nói với Hạng Thịnh Duật, như vậy thì càng khó hơn.
Cô hít sâu một hơi, sau khi tắm xong, Hạng Thịnh Duật không ở trong phòng.
Mục Uyển nhìn thời gian, vẫn còn sớm.
Cô tìm được Hạng Thịnh Duật đang làm việc trong thư phòng.
“Anh có muốn đi tắm trước không?” Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
“Anh không gấp, lát nữa em cứ họp thông qua video ở đây đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vâng.” Mục Uyển đồng ý, ngồi đối diện với Hạng Thịnh Duật, cũng không nói vội vàng.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô một cái: “Em cứ nói chuyện mà mình muốn nói đi, dù sao cũng phải nói, cho dù cảm thấy khó mở miệng thì cũng phải nói ra.”
“Anh đoán được chuyện gì chưa?” Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
“Trong lòng cũng có dự đoán, không thể nói chính xác hoàn toàn được, nhưng mà cũng hướng về chuyện đó. Em nói đi, không sao, giữa em và anh cũng không cần phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chúng ta là người một mà, anh vừa nói rồi đó, em quên rồi à?” Giọng Hạng Thịnh Duật trầm thấp.
Bộ dáng bây giờ của anh rất nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy rất đáng tin.
“Hoa Cẩm Vinh đến tìm em, nói chuyện muốn giao hoàng vị cho em.” Mục Uyển nói.
“Anh đoán đúng rồi, ông ấy sẽ giao cho em, giao cho em mới danh chính ngôn thuận.” Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, đứng dậy.
Mục Uyển thấy anh đứng dậy, cô cũng đứng dậy theo.
Hạng Thịnh Duật đứng ở bên cạnh Mục Uyển, anh ôm eo cô.
Anh rất cao lớn, cả người cô được bao phủ bởi bóng lưng của anh, rất mạnh mẽ, cũng rất rung động.
Hạng Thịnh Duật tiếp tục nói: “Sau này, em chính là nữ vương bệ hạ, nữ vương bệ hạ, ngài không thể bội tình bạc nghĩa được.”
Mục Uyển nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng nụ cười cũng không đến đáy mắt, thái độ lập tức nghiêm túc lại: “Thật ra em cũng không hứng thú với hoàng vị, em cũng cảm thấy không có năng lực để đảm nhận vị trí đó, áp lực quá lớn, tối ngủ cũng không yên giấc, không phải là chuyện tốt.”
“Yên tâm, em có anh rồi, cho dù ở vị trí nào, em cũng có thể vững vàng.” Hạng Thịnh Duật rất có tự tin mà nói.
“Anh cũng hiểu rõ con người của Hoa Cẩm Vinh, hoàng vị đối với ông ta mà nói còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, mấy loại như chuyện bội tình bạc nghĩa, ông ta cũng có thể làm được.” Mục Uyển ám chỉ nói.
“Đúng vậy, cho nên?” Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển từ trên cao xuống.
“Ông ta yêu cầu con của chúng ta phải có một đứa họ Hoa để kế tiếp hoàng vị, thật ra em không tán đồng với suy nghĩ này của ông ta, cũng cho rằng sẽ có nhiều vấn đề xảy ra. Nhưng em cũng không đồng ý, lại cảm thấy dựa vào tính hiếu thắng của ông ta, e là sẽ gây ra chuyện tàn ác. Em không muốn mình phải hao tâm tổn sức vì mấy chuyện tào lao và không đáng này, anh cảm thấy nên làm sao đây?” Mục Uyển hỏi Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật cười ra tiếng: “Hoa Cẩm Vinh cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi à, ông ta thật sự là nhàn đến hoảng.”
“Em cũng không nghĩ đến, hôm nay ông ta đặc biệt kêu em qua là để nói chuyện này.” Mục Uyển nói.
“Em cảm thấy rất khổ não?” Hạng Thịnh Duật hỏi: “Em nghĩ như thế nào?”
“Nhà họ Hoa cũng không bằng nhà họ Hạng, em nghĩ là nhà họ Hoa tự cảm thấy mình ưu việt, khiến con cháu đời sau của bọn họ càng ngày càng bình thường. Nếu như em làm nữ vương, để người thừa kế của em mang họ Hoa, vậy đứa con họ Hoa đó của em từ nhỏ sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa, anh chị em của thằng bé biết thằng bé sẽ làm hoàng đế, thái độ và tình cảm đối với thằng bé cũng không giống nhau, trong lòng của những đứa trẻ khác đều sẽ có suy nghĩ nhất định, được sinh ra trong gia đình này quá đặc biệt. Với lại, vẫn là câu nói kia, có năng lực nào thì ở vị trí đó, người không có năng lực mà thượng vị, sớm muộn gì cũng sẽ bị lật đổ. Ngược lại, cuộc đời cũng là kiếp số, cho nên em rất phiền não.” Mục Uyển biểu đạt.
“Chuyện này có gì mà phải đau đầu, xử lý rất đơn giản.” Hạng Thịnh Duật nói rất có tự tin, khóe miệng cong lên.