Chương 602: Anh Sợ Đánh Mất Nên Đừng Rờiđi Được Không
CHƯƠNG 602: ANH SỢ ĐÁNH MẤT NÊN ĐỪNG RỜI ĐI ĐƯỢC KHÔNG
Lưu San kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi cũng muốn làm một người đứng đầu đất nước được mọi người kính yêu, em nói rất có đạo lý, thưởng cho em đấy." Thẩm Diên Dũng nói xong liền nhìn vệ binh trưởng, căn dặn: "Về sau khi ta dùng bữa cùng trợ lý Lưu, cứ chuẩn bị đồ ăn giống nhau là được."
"A, vâng." Vệ binh trưởng cung kính cúi đầu nói.
Chỉ một khoảnh khắc như vậy cũng đủ khiến cô cảm thấy anh rất MAN, rõ ràng anh không phải là mẫu người cô thích...
Sau bữa ăn, Lưu San được ăn no nê, trước mặt anh cónhiều binh lính như vậy nên không thể quay về giường nằm, cô chính là trợ lý của Thẩm Diên Dũng mà.
Anh đi đâu thì cô sẽ đi theo đó.
Thẩm Diên Dũng đi về phía cửa, Lưu San liền đi theo anh vào phòng sách.
Trên giá sách đều là sách.
Anh cầm một quyển Truy tìm bằng chứng, ngồi vào bàn rồi lật xem.
Thường vụ Tưởng bưng vào một ly cà phê, cung kính đặt bên cạnh Thẩm Diên Dũng.
"Cô ra ngoài đi, nơi này có trợ lý Lưu phục vụ là được rồi." Thẩm Diên Dũng không ngẩng đầu nói.
Thường vụ Tưởng hơi nhướng mày, nhìn về phía Lưu San.
Lưu San thấy ánh mắt khó chịu của cô ta liền cảm thấy rất kỳ quái nên cúi đầu.
Thường vụ Tưởng đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Tổng thống thích uống cà phê ủ tươi, cô biết không?"
Lưu San gật gật rồi lại lắc lắc đầu.
Cô cúi đầu là vì ủcà phêthì ai mà không biết cơ chứ.
Lắc đầu là bởi vì cô cảm thấy thường vụ Tưởng vốn không muốn rời đi, hơn nữa là rất không vui vì cô cướp mất công việc của cô ta.
Cô thật ra chỉ muốn giao việc ủ cà phê cho cô ta mà thôi.
"Vừa gật đầu vừa lắc đầu, rốt cuộc cô biết hay không?" Thường vụ Tưởng hơi cao giọng.
Ánh mắt của Thẩm Diên Dũng xẹt qua một tia sắc nhọn: “Hôm nay, tôi không muốn uống cà phê, tôi không có chuyện gì nên trợ lý Lưu giúp tôi pha trà là được rồi."
Sắc mặt của thường vụ Tưởng hơi tái nhợt, có ngốc đi chăng nữa thì cũng có thể nhận ra tổng thống đang bao che cho trợ lý Lưu.
Cô ta rũ mắt, đi ra khỏi phòng đọc sách.
Lưu San khóa cửa lại, nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Em cảm thấy anh làm như vậy không hay cho lắm."
"Nói ra những lời như vậy, không giống phong cách của em cho lắm." Thẩm Diên Dũng nói rồi cúi xuống đọc sách.
"Không phải." Lưu San thấy anh không để ý cô liền nhào tới, ghé sát vào cuốn sách của anh không cho anh đọc, nói: "Khi em học trung học có một cô gái, giáo viên chủ nhiệm của tôi rất cưng cô ta, thứ gì tốt nhất cũng cho cô ta, người khác phải học ngày học đêm còn cô ta thì không cần, người khác phải học thể dục còn cô ta không cần, cũng chỉ có cô ta bị bệnh nằm ở phòng y tế là được giáo viên chủ nhiệm đến thăm nên tất cả chúng tôi đều rất ghét cô ta, hiểu không?"
"Cô gái đó là em sao?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San khựng lại: “Làm sao anh biết được?"
"Có chuyện gì của em mà anh không biết." Thẩm Diên Dũng quả quyết, ánh mắt sâu lắng, sáng quắc nhìn cô.
Lưu San chột dạ, dù sao thì cũng có rất nhiều thứ cô cần giấu diếm.
"Đây không phải là chuyện quan trọng mà em muốn nói với anh, lấy ví dụ khác vậy, vì em mà anh khiến cho vệ binh trưởng khó chịu thì vệ binh trưởng sẽ ghét em, thường vụ Tưởng vì em nên không có việc gì làm, sẽ hoang mang vì thất nghiệp và tiền đồ nên cũng sinh ra ghét em, anh không muốn tất cả mọi người bên cạnh anh đều ghét em chứ." Lưu San nói lý lẽ.
"Thì sao nào, anh không ghét em là được rồi, những người khác nhiều lắm cũng chỉ dám giận mà không dám nói thôi, em đừng để ý, đợi em được gả cho anh xong, bọn họ đều phải nghe lời em hết, nếu em thấy không vừa mắt cứ trực tiếp nói là được." Thẩm Diên Dũng ngang ngược.
"Em cảm thấy như vậy không ổn, càng phách lối càng mau chết đấy, honey." Lưu San băn khoăn.
Thẩm Diên Dũng cười nhạt, véo má cô rồi nói một cách kỳ lạ: "Tại sao anh cảm thấy em luôn dễ dàng hấp dẫn những người có quyền lực cao nhất nhỉ, giáo viên chủ nhiệm, Giang Diệp, anh rồi còn ai nữa?"
"Làm gì có?" Lưu San lấy tay của Thẩm Diên Dũng ra, má bị đau: “Giáo viên chủ nhiệm đối tốt với em vì ông ấy là bạn tốt của ba em, ba em từng đối tốt với ông ấy, tôi và Giang Diệp chính là hàng xóm, không phải là loại quan hệ như anh nghĩ đâu.”
Lưu San nói xong câu cuối liền hơi chột dạ.
Không lâu trước đây, cô còn xem Giang Diệp là đối tượng nhưng đáng tiếc là kế hoạch còn chưa kịp thay đổi, chưa kịp thử thì cô liền bị kích động mà trở về nước.
Nếu Giang Diệp tỏ tình với cô sớm một chút thì theo bản tính của cô có khi trong lúc kích động cô đã vô tình đồng ý luôn.
"Chỉ xem là hàng xóm, thật không? Hàng xóm mà lại vượt ngàn dặm đi tìm em sao?" Thẩm Diên Dũng căn bản là không tin, nhếch mép, khiến Lưu San cảm thấy lành lạnh.
"Anh phiền chết đi được.” Lưu San quay lại, mất hứng nói chuyện với nên cứ đứng trước giá sách mà quán sát, xem bên trong có nhiều sách thế nào.
Nhữngngười thành công đều có một điểm chung, ví dụ như đọcrất nhiều sách.
Cô nhớ phòng làm việc của Cố Lăng Kiệt cũng có rất nhiều sách, đáng tiếc, thật không ngờ mạng của anh ta lại ngắn như vậy.
Nếu người thông minh phải chết sớm thì cô thà rằng ngốc một chút.
Di động kêu lên, khi cô chuẩn bị nghe thì bị Thẩm Diên Dũng giật lại.
Thẩm Diên Dũng nhìn màn hình hiển thị, hai mắt liền lạnh đi: “Nhắc Tào Tháo, đúng là Tào Tháo tới thật."
"Ai vậy?" Lưu San nhướng đầu sang thăm dò.
Nhưng Thẩm Diên Dũng không cho cô cơ hội này, liền bắt điện thoại, xoay người đi về phía bàn làm việc của mình, giọng điệu lạnh lùng: "Có chuyện gì không?"
Giang Diệp nghe thấy giọng của Thẩm Diên Dũng thì hơi khựng lại rồi ôn tồn hỏi: "Lưu San có đó không?"
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San đang ló đầu ra nhìn thì hai mắt lóe lên: “Vừa mới tắm xong, đang nằm trên giường, cô ấy mệt lắm rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi, đợi cô ấy tỉnh tôi sẽ nói lại với cô ấy.”
Lưu San: "..."
Cô cảm thấy nam thần của cô bay đi mất rồi, Thẩm Diên Dũng đúng là đáng giận, mà không phải đáng giận bình thường thôi đâu, cô mệt quá gì chứ, nằm trên giường gì chứ, vừa mới tắm xong gì chứ, đều là những miêu tả mang tính chất ám chỉ thứ gì đó.
Trong lòng cảm thấy khó chịu, mà chủ yếu là mất mặt, người khác sẽ nghĩ như thế nào về cô.
Cô hét lên với Thẩm Diên Dũng: "Vừa rồi ăn được con tôm hùm ngon quá, Thẩm Diên Dũng, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Ánh mắt của Thẩm Diên Dũng trầm xuống, nhìn chằm chằm Lưu San, nếu ánh mắt là lưỡi dao, thì bây giờ cô đã bị chém đứt rồi.
Giang Diệp nở nụ cười: “Thì ra là không có ngủ, xem ra là vẫn chưa tắm rửa, nghe giọng nói rất khỏe của cô ấy thì chắc là cũng không mệt mỏi gì."
"Vậy sao? Vậy thì tôi nên tiếp tục với cô ấy, không để cô ấy có cơ hội khiến người ta tiếp tục hiểu lầm." Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
"Tôi nhớ anh đã cưới Hoa Tiên rồi mà?" Giang Diệp hỏi.
Thẩm Diên Dũng nhếch mép, ánh mắt vẫn đang nhìn gương mặt của Lưu San.
Anh kích động vì bị vạch trần sơ hở của mình, đừng hòng, chuyện gặp được cô, anh không thể bình tĩnh mà cũng không thể thiếu suy nghĩ được: “Cho rằng tôi không biết mục đích của anh sao? Đừng có nhằm vào cô ấy nữa, cô ấy vô tội, có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi này."
"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không can dự gì tới hận thù giữa anh và Giang Hành Duật, tôi thích cô ấy, lúc thích cô ấy không hề biết quan hệ giữa côấy vàanh." Giang Diệp nói rất thành khẩn.
Thẩm Diên Dũng khẽ cười, hai mắt đỏ ngầu: “Vậy khi anh đã biết quan hệ giữa tôi và cô ấy thì anh nên buông tay đi chứ, Tiểu Bối là con trai của tôi, tôi nghĩ anh hiểu rất rõ điều này mà."