Chương 152: Tìm Được Cô, Trái Tim Của Anh Mới Có Thể Yên Bình
CHƯƠNG 152: TÌM ĐƯỢC CÔ, TRÁI TIM CỦA ANH MỚI CÓ THỂ YÊN BÌNH
Anh rất cường thế, giống như trong kí ức của cô.
Liều lĩnh, bá đạo, không thể từ chối và tránh thoát.
Cô giống như cá nằm trên thớt, tùy người làm thịt.
Cô không muốn trở về như trước đây, những ngày tháng mà mỗi ngày đều tuyệt vọng.
Bạch Nguyệt sống chết ngậm chặt miệng. không cho anh đi vào.
Cô càng không cho anh, càng phản kháng, anh càng muốn chinh phục.
Nụ hôn của Cố Lăng Kiệt ngày càng nóng bỏng, bàn tay to lớn tiến vào trong váy của cô.
Bạch Nguyệt sợ hãi mở to mắt.
Môi của cô bị anh chặn lại, không thể phát ra tiếng.
Không khỏe bằng anh, căn bản không thoát ra được.
Anh cứ khiến cô lại yêu anh, yêu rồi thì sao? Sau đó thì sao?
Anh mất trí, hoàn toàn quên đi cô.
Cô yêu anh sâu đậm, nhưng chỉ có thể nhìn anh yêu người phụ nữ khác.
Cô trở thành mục tiêu công kích, anh lại có thể thoải mái buông tay như thế.
Nếu như Tố khánh Nam khiến cô học được bi thương và tức giận.
Vậy thì, Cố Lăng Kiệt lại khiến cô biết được cái gì là tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến mức, bây giờ cô vẫn bị bệnh rất nghiêm trọng.
Bác sĩ không thể tự chữa cho mình, câu nói này, rất đúng.
Ban ngày, cô còn có thể rất tự nhiên vờ như không có chuyện gì, chuyện cười vui vẻ.
Mỗi khi đêm xuống, đối mặt với bầu trời tối tăm, cô đơn không người, toàn bộ suy nghĩ, tình cảm của cô đều quay trở về 3 năm trước, cái ngày mà cô cắt cổ tay mình.
Sống, chỉ có một mình, không ai có thể làm ấm nóng trái tim lạnh giá của cô.
Chết đi, còn cô đơn một mình, nằm nơi thế giới u ám, tiếp tực tận hưởng sự cô độc.
Hiện giờ cô sống, giống như một linh hồn, thấy rõ cuộc song của người khác.
Nhưng, cuộc sống của bản thân, thực ra, cô cho rằng, vào lúc cắt cổ tay 3 năm trước, đã kết thúc rồi.
Cô chỉ khiến bản thân trải qua những điều tốt đẹp mà người khác muốn cô trải qua.
Nhưng, trái tim này, đã tàn khuyết rồi.
Cố Lăng Kiệt tàn nhẫn tiến sâu vào trong.
Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy nhục nhã và tức giận, không hề cựa quậy, lạnh băng nhìn anh, không hề thay đổi sự xuất chúng và lãnh khốc.
Cố Lăng Kiệt cảm thấy cô không vùng vẫy nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạch Nguyệt, chạm vào ánh mắt cô, dường như mặt nước đóng băng, tràn đầy lãnh ý trong suốt.
“Thủ trưởng đây là muốn cưỡng bức sao? Đương nhiên, anh quyền cao chức trọng, muốn loại phụ nữ nào cũng có, cho dù bị anh cưỡng bức, tôi cũng không có năng lực tố cáo anh.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.
“Cô cảm thấy đây là cưỡng bức sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Lẽ nào anh cảm thấy bây giờ tôi đang hưởng thụ sao?” Bạch Nguyệt trào phúng nói.
“Vậy sẽ cho cô hưởng thụ thỏa thích.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Anh cũng không biết tại sao lại điên cuồng với cô như thế.
Trên thực tế, lúc gặp cô trên tàu hỏa 3 năm trước, anh chủ động mời cô đến chỗ ở của anh, anh đã cảm thấy rất điên cuồng rồi.
Anh đối với cô, có một loại cảm giác đặc biệt.
Anh đối với loại cảm cúc đặc biệt này, rất không rõ ràng.
Mỗi lần mơ thấy người con gái kia đau lòng nói: “Cố Lăng Kiệt, anh quay lại di.”
Anh sẽ có cảm khác trái tim cực kì đau đớn, đau tới mức không ngủ được, đau tới mức muốn cắt bỏ trái tim.
Anh muốn tìm đáp án.
Bố mẹ anh cản trở anh tìm đáp án, bạn bè anh cản trở anh tìm đáp án, đến cả cô, cùng đang cản trở anh tìm đáp án.
Bọn họ đều đang cản trở anh tìm đáp án, anh lại nhất định muốn có đáp án.
Cho dù là, tự mình hủy diệt.
Cố Lăng Kiệt hôn cô.
Bạch Nguyệt mím chặt môi.
Anh mút lấy đôi môi cô, dùng sức, cường thế, mút đến sưng đỏ.
Ngón tay không chút lưu tình chiếm lấy.
Anh nhìn chăm chú mỗi một biểu cảm của cô, muốn nhìn thấy cô động tình.
Thế nhưng, không có.
Cô cũng nhìn chằm chằm anh, tràn đầy bất khuất, cao ngạo và kiên cường.
Cô là một người phụ nữ có tính khí rất gay gắt..
Anh nắm lấy cằm cô, mang theo một cỗ hận ý: “Không phải nói, cho dù tôi cường bạo, cô cũng không có cách nào hay sao? Cô hi vọng tôi cường, hay là không cường?”
“Không hi vọng.” Bạch Nguyệt không cần suy nghĩ, đáp.
“Vậy thì phối hợp tốt một chút.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân bị xé rách.
Ban năm nay, cô chưa từng có người đàn ông nào khác, vì thế…
Cô cảm thấy rất đau đớn.
Không chỉ thân thể, mà cả trái tim.
Không muốn khóc, đôi mắt ngập nước mơ màng, tụ thành nước mắt, chảy theo khóe mắt.
Trong mắt anh cũng không có tình, không có mê hoặc, chỉ có lạnh lùng.
Cố Lăng Kiệt không có kí ức, hơn 3 năm nay rốt cuộc đã trải qua những gì, mới có thể trở nên tàn khốc vô tình thế này?
Bạch Nguyệt từ lặng rơi nước mắt, đến không có hình tượng mà gào khóc nức nở.
Nếu Cố Lăng Kiệt không mất đi kí ức, anh sẽ không đối xử vớ cô như vậy.
Thế nhưng, trên thế gian này không có nếu như.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt có chút dịu dàng, trong chớp mắt biến mất trong con người u ám.
Anh hạ người, hôn lên giọt nước mắt của cô.
Nước mắt của cô mằn mặn.
Anh hôn cô, từ khóe mắt, đến đôi má, rồi đến đôi môi.
Đến động tác cũng dịu dàng đi một chút, thả lỏng mát cá chân cô ra.
Anh để cô ngồi lên người anh, bọn họ đối diên nhau.
Anh nhìn kĩ cô, trong mắt u ám, chỉ là, không có sắc bén như vừa rồi.
Bạch Nguyệt nhớ tới bản thân gào khóc nức nở, cũng có chút mất mặt.
Bản thân cũng không phải mới lớn, cũng không phải lần đầu tiên, cần gì khiến bản thân giống như thiếu nữ như vậy.
Cô ngoảnh mặt đi.
Cô khó chịu, thực ra không phải vì bị ép quan hệ cùng anh, mà là vì, Cố Lăng Kiệt trong lòng cô kia, không biết giờ đang ở đâu.
Lúc cô sống tìm không thấy, lúc chết cũng tìm không được.
Cô chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt.
“Có phải kì an toàn không?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Cho dù phải, cũng chỉ có thể nói không phải. “Anh đừng ra ở trong.”
“Được.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
Bạch Nguyệt không biết lúc nào kết thúc.
Khó mà mở lời.
Cô vậy mà ở ngày đầu tiên về nước, đã cùng anh xảy ra chuyện không thể tả nổi, vượt quá xa dự tính của cô.
Cô không thể tiếp tục thế này.
Cả quá trình Cố Lăng Kiệt rất hung mãnh, sau đó…dường như, anh cũng cảm thấy bản thân làm hơi quá rồi, lúc giúp cô lau thân thể, lại rất dịu dàng.
Bạch Nguyệt tức giận anh bá đạo, không cần anh lau người, hất tay anh ra, tự mình làm.
“Thời gian về sau, cảm thấy cũng được chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt lườm anh.
Anh còn tự mình biết mình, biết lúc trước cô nhất định cảm thấy không tốt.
Cô không muốn trả lời vấn đề này của anh: “Thủ trưởng có thể đi rồi, tôi muốn tắm rửa.”
“Cô tắm rửa và tôi rời đi, có quan hệ sao?” Cố Lăng Kiệt chau mày nói.
Bạch Nguyệt tùy tay lấy gối đập lên người anh.
Cố Lăng Kiệt dễ dàng bắt được: “Tính khí của cô không hề nhẹ.”
Anh để gối ra phía sau cô, nhìn qua cô, ánh mắt thâm trầm mà u ám.
Lúc ra lần cuối cùng, đột nhiên anh cảm thấy, cô chính là người mà anh luôn tìm kiếm, khiến trái tim anh, trong chớp mắt yên bình rất nhiều.
Anh dám khẳng định, trước khi anh mất trí nhớ, nhất định rất yêu cô.
Còn cô thì sao?
Truyện được mua bản quyền đằng trên App Mê Tình Truyện!
Thật sự giống như câu chuyện cô kể sao, không hề thích anh?
Nghĩ tới điểm này, trái tim anh, giống như bị một bàn tay bóp chặt, hút thở cũng cảm thấy khó khăn.
“Sau này, cô định làm thế nào?” Cố Lăng Kiệt lí trí hỏi.