Chương 1349: Chỉ Cần Làm Những Gì Em Muốn.
CHƯƠNG 1349: CHỈ CẦN LÀM NHỮNG GÌ EM MUỐN.
Loại chuyện này, vì có liên quan đến bản thân mình, cô vẫn muốn biết ngay cả khi nó không chắc chắn.
“Đó là chuyện gì thế? Giờ anh nói đi, chẳng thành vấn đề đâu, tất cả đã bắt đầu rồi, em cũng có đủ khẩu vị.” Mục Uyển nói.
“Chà, được thôi, đó là, em có thể là con gái của Hoa Cẩm Vinh và bà Lan Ninh, Hoa Cẩm Vinh đã đến gặp bà Lan Ninh.” Hạng Thịnh Duật nói: “Anh đã mời Hoa Cẩm Vinh đến làm xét nghiệm mối quan hệ cha con với em.”
Mục Uyển cố định nhìn Hạng Thịnh Duật, tin tức vẫn gây sốc với cô.
Cô thế mà là con gái của Hoa Cẩm Vinh, điều đó quá khó tin.
“Ngớ ngẩn, ngốc, sợ hãi, xem em kìa, công chúa của anh.” Hạng Thịnh Duật mỉm cười.
“Ồ.” Mục Uyển giữ bình tĩnh, im lặng ba giây: “Do đó, Hoa Cẩm Vinh mới giúp bà Lan Ninh như thế, chỉ vì họ có mối quan hệ này?”
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Bây giờ mà em vẫn còn tâm trạng muốn nghĩ về điều này, em không cảm thấy sốc sao? Không tò mò sao? Em không cảm thấy sôi máu sao? Em không cảm thấy xấu hổ sao? Em không lo lắng về tương lai sao?”
“Quá khứ thì đã qua, mà những điều tương lai thì chưa xảy ra, có quá nhiều biến số, tất cả những gì em có thể làm là hiện tại, hiện tại và hiện tại, vì vậy em không lo lắng về tương lai, em cũng không cảm thấy xấu hổ hay sốc, nhưng em chỉ không ngờ mình lại ở thân phận này.”
Mục Uyển nghiêm túc trả lời Hạng Thịnh Duật, nghĩ đến Hoa Nhiên.
Nếu cô thực sự là con gái của Hoa Cẩm Vinh, thì Hoa Nhiên là em gái của cô, vậy Hình Thiên có phải... là... em rể không?
Mối quan hệ này thật sự khủng khiếp.
Tuy nhiên, nếu cô là con gái của Hoa Cẩm Vinh, thì Hạng Thịnh Duật là con rể của Hoa Cẩm Vinh, Hoa Cẩm Vinh không có con trai, và Hạng Thịnh Duật là người thừa kế hợp pháp, theo cách đó, dường như nhiều mối lo lắng của cô đã biến mất.
Khi Hoa Nhiên gả cho Hình Thiên, có nghĩa là Hình Thiên và Hạng Thịnh Duật cũng đã là thông gia.
Ánh sáng từ đôi mắt Mục Uyển tỏa ra.
Hạng Thịnh Duật mở miệng: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Nếu em thực sự là con gái của bà Lan Ninh và Hoa Cẩm Vinh, vậy đối với chúng ta đó là một điều tốt đúng không?” Mục Uyển hỏi.
Nụ cười của Hạng Thịnh Duật càng rạng rỡ hơn: “Theo lý thuyết thì nói như vậy, nhưng vấn đề của bà Lan Ninh và Hoa Cẩm Vinh, cương lý không dung, vẫn sẽ không được đưa ra mặt sáng, vậy nên làm sao để nhận thân phận của em vẫn còn là một vấn đề.”
Mục Uyển giật giật khóe miệng: “Đây không phải là chuyện nhỏ với anh sao? Em có một cảm giác bất chợt ùa đến, dường như những vấn đề em lo lắng trước kia sẽ không còn là vấn đề nữa đúng không? Do đó, trong tương lai này, sẽ có rất nhiều biến số, vì vậy nghĩ quá nhiều thì thật là vô ích và vô nghĩa.”
Hạng Thịnh Duật chạm vào đầu Mục Uyển: “Anh thích tính khí này của em, em có thể nhìn mọi thứ rất rõ ràng, nhiều lần, nó giống như một chất kích thích, khiến anh cảm thấy tỉnh táo và đột nhiên hiểu ra.”
“Anh nói, em giống như một liều thuốc kỳ diệu.” Mục Uyển nói.
Xe dừng lại.
“Chúng ta đã đến nơi rồi sao?” Mục Uyển hỏi.
Cô nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng: “Bà Lan Ninh cũng ở đây sao?”
“Em có muốn bà ấy là mẹ của em không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Lúc đầu em không muốn, đáng lẽ là mâu thuẫn giữa em và bà ấy quá sâu sắc, bà ấy muốn ám sát em, em rất ghét bà ấy, ngay cả khi bà ấy là mẹ em, em cũng ghét, nhưng bây giờ khi bình tĩnh và phân tích một cách hợp lý, nếu bà ấy là mẹ em, thực sự sẽ có rất nhiều lợi ích, em không muốn giải quyết vấn đề theo cảm tính, mà là theo lý trí, bởi vì sự thật chính là sự thật, kể cả khi em không muốn chấp nhận chúng, thì vẫn là sự thật, tất cả những gì em có thể làm là tìm cách thích hợp nhất để thích nghi với sự thay đổi này.” Mục Uyển lý trí nói.
Hạng Thịnh Duật véo mũi Mục Uyển: “Anh lại thấy thích em nhiều hơn rồi.”
“Miệng của đàn ông chính là quỷ dọa người, khi anh thích em dĩ nhiên anh sẽ nói như vậy, nhưng khi anh không thích em, những lợi thế của em cũng có thể được coi là thiếu sót.” Mục Uyển nói rõ ràng.
“Không, anh sẽ luôn thích em, bởi vì ngoài em ra, anh dường như không thể tìm thấy một người tốt hơn.”
“Được rồi, không nói về vấn đề này nữa, em đã nói, trong tương lai sẽ có nhiều điều không lường trước được, em không muốn nghĩ về nó nữa, bây giờ em chỉ muốn trở nên tốt hơn, khi anh thích em, em cũng sẽ thích anh, khi anh không thích em nữa, em đành nghĩ những cách khác vậy.” Mục Uyển nói.
Trong lòng Hạng Thịnh Duật dáy lên cảm giác kỳ lạ khó chịu: “Em nghĩ cách gì?”
“Bây giờ anh muốn biết, chỉ vì bây giờ anh đang thích em thôi, khi anh không thích em nữa, bất kể em nghĩ thế nào, cũng không còn ý nghĩa gì với anh, đợi sau đi, giải quyết vấn đề trong tầm tay đã.” Mục Uyển nói.
“Anh sẽ không ngừng thích em.” Hạng Thịnh Duật tuyên bố, anh nắm tay Mục Uyển: “Em không tin điều đó, anh không trách em, anh sẽ dùng cả đời chứng minh cho em thấy.”
“Vâng.” Mục Uyển không muốn tranh luận với anh về tương lai nữa, tương lai là quá xa, cuộc thảo luận cũng không có ý nghĩa gì.
Kết thúc chủ đề này là cách tốt nhất.
Chiếc xe tiến thẳng vào bên trong, Mục Uyển xuống xe, ngay trước mắt là biệt thự.
Người của Hạng Thịnh Duật chào đón ở cửa, khi họ thấy Hạng Thịnh Duật đến, họ cúi đầu kính cẩn.
“Người đã đến chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Một người gật đầu: “Tất cả đã được sắp xếp rồi. Tôi sẽ dẫn đường cho tiên sinh.”
Hạng Thịnh Duật gật đầu, trong một khoảnh khắc, Mục Uyển thấy bà Lan Ninh trong phòng chờ.
Bà thấy Mục Uyển thì rất phấn khích, đứng dậy, nhìn Mục Uyển lo lắng.
Thay vào đó, Mục Uyển rất bình tĩnh, có lẽ đó là vì cô chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của một người mẹ từ bà, trận chiến trước đó cũng khiến cô không có cảm tình với bà Lan Ninh.
Bà Lan Ninh nở nụ cười: “Thật bất ngờ, mẹ con chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này.”
“Nếu tôi là con gái của bà, vậy cha của tôi là ai?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
Bà Lan Ninh khựng lại, đôi mắt lóe sáng.
Mục Uyển mở miệng: “Bây giờ bà không chắc chắn tôi là con gái của bà, bà vẫn có sự phòng bị với tôi đúng không, bà sợ tôi biết ai đứng đằng sau bà? Thực ra, mọi thứ đã tiến triển đến nước này, bà vẫn nghĩ là tôi sẽ không biết sao? Ngoài ra, tại sao bà không thể hiện sự chân thành của bà?”
“Cô thực sự lợi hại đấy, đến lúc này cô vẫn không quên đàm phán, lợi hại hơn tôi rồi.” Bà Lan Ninh nói.
“Như bà đã nói, bà không muốn thấy con gái mình lợi hại hơn sao? Thay vì quan sát tôi bị bà xoay vòng vòng, chắc bà hy vọng bà sẽ được tôi xoay vòng vòng lại.” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Thực ra cô không cần phải lo lắng đâu, chỉ một giờ nữa thôi, sau khi làm xét nghiệm DNA, cô có thể biết thân phận giữa tôi và cô. Tôi sẽ nói với cô sau, vậy cũng không quá muộn mà phải không?” Bà Lan Ninh nói.
“Vậy thì không cần thiết, chỉ e là xét nghiệm quan hệ người thân cũng là giả, hôm nay, bà không có điều kiện để thương lượng với tôi, điều tôi muốn là sự chân thành của bà, bà không thể bày tỏ sự chân thành của mình sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.