Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 683: Cố Lăng Kiệt Đừng Đi​




CHƯƠNG 683: CỐ LĂNG KIỆT ĐỪNG ĐI
Phụ nữ, đều là người cảm tính.
Nếu lúc cô lâm bồn, cô hi vọng chồng sẽ ở bên cạnh, chồng không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên bầu bạn là được rồi.
Cô nói: “Nếu nhà ai có chuyện thì có thể xin nghỉ, sinh con nghỉ ba tháng, ở nhà với vợ."
"Bà chủ tốt quá đi, tôi rất muốn cùng ngài cả đời mất." Lại có chiến sĩ nói.
Trương Tinh Vũ và các đội trưởng đang bưng món ăn lên, anh ta lại nghe được, nói: “Ái chà. Cậu cứ ăn nhiều chút đi, chuyện nịnh hót cứ để tôi."
Anh ta nói xong, các chiến sĩ cười lên, cực kì náo nhiệt.
"Tiểu Nguyệt, qua đây một chút." Tống Tâm Vân kêu Bạch Nguyệt qua.
"Dạ." Bạch Nguyệt đi vào phòng bếp.
"Một bàn có hơi nhiều người, chỉ dọn lên một mâm rau cải, mẹ sợ có người chưa ăn no. Nhưng nếu để thêm mấy mâm rau, trên bàn lại không có chỗ, con xem xem nên làm thế nào?" Tống Tâm Vân lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn mấy bàn bên ngoài, thức ăn sắp đầy bàn rồi.
"Hay là thế này, chúng ta dùng một thau to đựng những thứ này, đặt ở phía sau. Ai muốn ăn thì đi lấy thêm một mâm, như vậy, một là giải quyết được vấn đề trên bàn không có chỗ để, hai là cũng sẽ không có chuyện không đủ ăn." Bạch Nguyệt đề nghị.
Tống Tâm Vân từ ái cười: “Con ấy à, đầu óc linh hoạt quá, cách này rất tốt, cứ làm vậy đi."
Bạch Nguyệt giúp Tống Tâm Vân bưng mâm ra.
"Cái đó, trên bàn không có chỗ để được nữa, rau cải ở sau này, mọi người ai cần thêm thì đến lấy, mỗi bàn tôi bỏ hai cái mâm trống nhé."
Các chiến sĩ vỗ tay, không biết lên tiếng: "Mợ chủ, bà chủ cũng tới ăn đi, hai người vất vả rồi."
Trương Tinh Vũ thầm tìm người nói chuyện.
Mẹ, lại có người cướp lời của anh ta.
"Được, đợi thêm một chút." Bạch Nguyệt giúp Tống Tâm Vân đặt năm món thức ăn vào nồi hấp lớn, sau khi đã hẹn giờ xong, bọn họ ngồi chung ở bàn cuối cùng, vừa vặn ngồi đủ mười lăm người.
Các chiến sĩ đã lâu chưa náo nhiệt như thế, luôn luôn nở nụ cười to.
Mọi người đều biết Bạch Nguyệt có bầu, mỗi bàn liền phái đội trưởng của mình đi mời rượu Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lấy trà thay rượu.
Còn đội trưởng trong bàn của bọn họ vẫn đang trực, Trương Tinh Vũ bưng ly rượu lên, hướng về phía Bạch Nguyệt nói: “Ngàn vạn lời nói, đều không phù hợp khi nói ở đây. Dù sao, thật vui khi được làm thủ hạ của bà chủ, cực kì cực kì vui vẻ."
Bạch Nguyệt vẫn không nói gì, Tống Tâm Vân liền ngăn cản Trương Tinh Vũ nói: “Hôm nay cậu cũng có nhiệm vụ, đừng uống rượu."
Trương Tinh Vũ ngạc nhiên nhìn Trương Tinh Vũ: “Bà chủ, cháu còn nhiệm vụ gì sao? Ngài cứ nói, cháu lập tức đi làm."
"Cũng không cần lập tức, sau khi ăn xong, cậu mang ít đồ ăn ngon đến chỗ Thư Lam giùm tôi. Bên đó vắng ngắt, buổi tối làm phiền cậu cùng qua đêm, ngày mai tôi qua thăm nó." Tống Tâm Vân cười nói.
"À, không thành vấn đề." Trương Tinh Vũ sảng khoái đồng ý nói.
Cơm nước xong, có thể các chiến sĩ đã lâu không tụ tập cùng nhau, thế nên vẫn chưa giải tán.
Bạch Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, điện thoại của Hình Thiên cũng không gọi tới.
Các chiến sĩ còn ở, cô cũng không tiện rời đi nghỉ ngơi trước. Thật ra thì, ban ngày không nghỉ ngơi nên bây giờ hơi mệt, cũng không nói chuyện, yên tĩnh ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nhìn bọn họ nói đùa, nụ cười hơi cong lên.
Người thật kì lạ, tình cảnh có náo nhiệt thế nào đi nữa, người xuất hiện dù không nghĩ tới, nhưng vẫn cảm thấy tiêu điều và hiu quạnh như cũ.
Tống Tâm Vân thấy trạng thái của Bạch Nguyệt không đúng lắm, dịu dàng nói: “Nếu con mệt thì đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này có mẹ rồi."
Các chiến sĩ nhìn Bạch Nguyệt một cái, biết mình gây ồn áo đến Bạch Nguyệt rồi.
Bạch Nguyệt thích nhất là yên tĩnh.
"Cái đó, chúng tôi ăn no rồi, đi trước đây." Có chiến sĩ nói.
Các chiến sĩ khác rối rít nói tạm biệt. Trong chốc lát, trong phòng khách chỉ còn hai người Tống Tâm Vân và Bạch Nguyệt.
"Con đi nghỉ trước đi, nơi này để mẹ dọn cho." Tống Tâm Vân từ ái nói.
"Dạ, cảm ơn mẹ." Bạch Nguyệt cũng không từ chối, cô hơi mệt thật.
Cô đi thư viện, nằm dài trên giường, nhắm mắt lại liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, bị người đánh thức, mở mắt ra, thấy được Cố Lăng Kiệt. Nháy mắt một cái, cô còn tưởng lại đang trong mơ, trong dòng nước mắt mang theo sự bi thương, nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.
Thấy nước mắt của cô, trong lòng Hình Thiên như bị đao cắt một nhát.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt." Hình Thiên dịu dàng kêu.
Bạch Nguyệt lại mở mắt ra, nhìn Hình Thiên, tỉnh táo hơn nhiều mới phản ứng được, bọn họ đã không còn trong mộng, cô ngồi dậy: “Chúng ta phải đi sao?"
"Ừ, xin lỗi, xảy ra vài chuyện nên anh tới không kịp." Hình Thiên nói lời xin lỗi, tròng mắt nặng nề, thoáng qua một tia phức tạp.
Anh nhanh chóng rũ mắt, không để cho Bạch Nguyệt phát hiện.
"Không quan trọng, bây giờ anh đang ở trong thời kì đặc biệt, em hiểu mà. Chỉ là anh đợi em một lát, em phải sửa sang lại hành lí."
"Ừ, anh cùng em." Hình Thiên dắt tay Bạch Nguyệt, về phòng khi trước của cô.
Bạch Nguyệt lấy quần áo ra khỏi tủ đồ, ném lên giường.
Hình Thiên xếp xong, đặt từng món vào hành lí một cách chỉnh tề. Trong giấc mộng trước, hình như đã từng thấy cảnh này.
"Tiểu Nguyệt, lần này đi qua, anh muốn ở lại nước B mấy ngày, dẫn em đi dạo quanh một chút." Hình Thiên nói.
Thật ra thì cô cũng có ý này: “Em để cho các ám vệ mùng bảy tới làm trở lại, chúng ta có thể về vào mùng bảy, hoặc là mùng tám."
Hình Thiên nở nụ cười: “Vậy chúng ta vừa mở thông một chút về thần giao cách cảm sao?"
Bạch Nguyệt cũng nở nụ cười, có lẽ vậy, cô cực kì quý trọng lúc ở chung với Cố Lăng Kiệt.
"Có chuyện em phải nhắc anh, lúc anh đàm phán em có thể cho anh ý kiến, nhưng mà em không thể ló mặt, em lo lắng sau khi Tả Đoàn Niên biết được sẽ càng gây bất lợi cho anh." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ, anh biết. Sau khi qua đó anh chuẩn bị cho em một thân phận giả, có thể phải mang tóc giả và kính râm, chúng ta cố gắng điệu thấp một chút." Hình Thiên đã sớm suy nghĩ xong.
Bạch Nguyệt gật đầu một cái.
Bọn họ thu dọn hành lí xong, đi ra ngoài bằng con đường bí mật.
Bạch Nguyệt chưa ngủ được mấy tiếng nên vẫn buồn ngủ, cằm gác lên bả vai Hình Thiên, nhìn trước mặt, dáng vẻ lười biếng, trong lòng cũng lười biếng.
"Lăng Kiệt, thật ra trong lúc ăn cơm tối em đã hi vọng anh sẽ xuất hiện, người trong ám vệ thấy anh, nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Ừ." Giọng nói của Hình Thiên thấp xuống mấy phần.
Hôm nay anh đi xem Cố Lăng Kiệt, đoàn đội nghiên cứu khoa học phái người gọi điện thoại cho anh, nói với anh rằng Cố Lăng Kiệt lại bị sốc.
Mất mấy tiếng, nhận được tuyên bố Cố Lăng Kiệt chết rồi. Ngay lúc đó, anh đã không hiểu được nội tâm của mình, là tiếc nuối, là đau lòng hay là may mắn.
Nhưng mà, một giây sau, Cố Lăng Kiệt lại sống lại như kì tích vậy, xem ra anh cũng không bỏ được Bạch Nguyệt.
Chỉ là anh vẫn hôn mê bất tỉnh.
Anh nặng nề thở dài một cái: “Sẽ có một ngày như vậy."
"Không biết tại sao, gần đây em thường mơ thấy anh. Mỗi lần đều mơ thấy anh đang đứng bên bãi đá ngầm, bốn bề đều là biển khơi, anh không nói gì mà chỉ nhìn em, trong lòng em rất đau." Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, làm dịu sự đau đớn trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK