Chương 709: Bình Yên Trước Giông Bão (1)
CHƯƠNG 709: BÌNH YÊN TRƯỚC GIÔNG BÃO (1)
“Tôi bị ma xui quỷ khiến mới giết cậu, tôi cũng không muốn làm vậy.” Hình Thương lùi lại phía sau, lùi đến góc tường liền ngồi xổm xuống đất, toàn thân run rẩy.
“Tôi lạnh quá, tôi nhớ người nhà, tôi không nhìn rõ xung quanh. Ông chôn tôi ở đâu rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thương không lên tiếng, ôm lấy người mình.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt Hình Thương, đặt tay lên vai ông ta.
Toàn thân Hình Thương run rẩy nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi,
“Nếu như tôi không tìm được đường về nhà, tôi chỉ còn cách đi theo ông thôi.”
“Đừng mà, đừng đi theo tôi.” Hình Thương không dám nhìn Bạch Nguyệt, trốn vào trong góc.
“Ông nội, bố Ngô Điền của con ở đâu? Con muốn đưa bố về nhà.” Bạch Nguyệt nói.
Hình Thương lại nhìn Bạch Nguyệt dường như nhìn thấy hi vọng: “Anh ta ở trong rừng Kim Sa, tôi chôn anh ta ở dưới đất, cụ thể thì tôi cũng không biết đã chôn ở đâu.”
Bạch Nguyệt đứng dậy, nhìn xuống dáng vẻ bất lực của Hình Thương, không thèm quan tâm ông ta, mở cửa ra, Thẩm Diên Dũng và người của anh đều đứng bên ngoài.
“Thi thể Ngô Điền ở trong rừng Kim Sa, rừng rất rộng lớn cần đưa người của anh đi điều tra đã.” Bạch Nguyệt nói.
Thẩm Diên Dũng phân phó người đi, kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt: “Đây là thôi miên sao? Thật là thần kỳ, Hình Thương như thể hồn rời khỏi xác vậy, ông ta nhìn thấy Ngô Điền sao?”
“Không có gì thần kỳ cả, thuốc trước đó tôi đưa cho anh là thuốc gây nên ảo giác, sau khi Hình Thương uống vào sẽ sinh ra ảo giác để tôi có thể đi vào thế giới của ông ta và bắt đầu chỉ dẫn.” Bạch Nguyệt giải thích.
Thẩm Diên Dũng đại khái biết được rất nhiều người hít thuốc phiện xong sẽ sinh ra rất nhiều ảo giác siêu việt lạ thường. “Cách làm này nếu như có người phạm tội có thể dùng được phải không?”
“Hiện nay rất nhiều cục cảnh sát của các nước đúng là có tìm đến những nhà thôi miên để hợp tác. Nhưng thôi miên đối với người có ý chí quá mạnh mẽ hoặc người không có nhược điểm sẽ không có tác dụng. Hơn nữa loại thuốc gây ảo giác này sẽ làm tổn thương đến thần kinh không thể chữa được, có trường hợp còn để lại di chứng rất lớn về sau.”
“Di chứng gì?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Bị ở mãi trong thế giới thôi miên không thể thoát ra được, gây nên bệnh về mặt tinh thần như bệnh hoang tưởng, bệnh tâm thần,... Hơn nữa, trình độ của nhà thôi miên không đồng đều, có trường hợp đã để cho phần tử phạm tội lợi dụng sơ hở nên chỉ có vụ án nào đặc biệt mới cần dùng đến phương pháp thôi miên cực đoan này. Nếu lạm dụng sẽ có người nói là vô nhân đạo.” Bạch Nguyệt hơi cười nói.
Thẩm Diên Dũng đã hiểu. “Đi ăn cơm thôi, cô vất vả rồi.”
“Đã giải quyết xong việc rồi, tôi không đi ăn cùng anh đâu. Ngồi ăn cùng mấy người quan chức đó của anh, tôi cũng không có khẩu vị. Tôi vẫn là nên ăn ở nhà thôi, tự do tự tại.” Bạch Nguyệt từ chối.
“Ừm, vậy tôi có cần thông báo cho Hình Thiên không, anh ấy cũng đang ở trong bữa tiệc.”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.”
“Cũng được. Tối nay còn phải đi dạo phố cùng người con gái của tôi nữa, vất vả cho cô rồi. Tôi bảo người đưa cô đi cửa khác.”
Bạch Nguyệt gật đầu, đi ra từ cửa khác, Trương Tinh Vũ vẫn luôn chờ cô ở trên xe.
“Quay về biệt thự.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, dựa vào ghế nhắm mắt lại chợp mắt.
Cứ như vậy liền thật sự ngủ rồi.
Trương Tinh Vũ cũng không nhẫn tâm đánh thức Bạch Nguyệt, một tiếng sau đã về đến biệt thự mà Bạch Nguyệt vẫn chưa dậy.
“Phu nhân, đến nơi rồi.” Trương Tinh Vũ nhẹ giọng gọi.
Bạch Nguyệt vẫn chưa tỉnh.
Anh lay người Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt từ từ mở mắt ra.
“Phu nhân, đến rồi, ngủ trên xe xương cổ sẽ không thoải mái.” Trương Tinh Vũ quan tâm nói.
“Ừm.” Bạch Nguyệt thản nhiên xuống xe, quay đầu nhìn Trương Tinh Vũ: “Cùng ăn cơm đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Bạh Nguyệt đẩy cửa đi vào, Tống Tâm Vân không ở nhà. Cô vào phòng bếp, Tống Tâm Vân đã làm vài món ăn rồi, cô hâm nóng thức ăn lên.
“Để tôi làm cho, phu nhân nghỉ ngơi một chút đi. Tôi hâm nóng đồ ăn xong sẽ gọi cô.” Trương Tinh Vũ cung kính nói.
Bạch Nguyệt cười khẽ: “Ban nãy ở trên xe đã ngủ một giấc rồi, bây giờ tinh thần tôi rất tốt cũng không cảm thấy mệt, hâm nóng thức ăn cũng nhanh thôi mà. Đúng rồi, chuyện các chiến sĩ ăn gì, anh và Hình Thiên đã bàn bạc xong chưa?”
“Ý của anh Hình là bây giờ vẫn chưa có nguy hiểm gì, để chúng tôi bảo vệ bình thường là được rồi. Sau này người của anh ấy sẽ làm cơm cho chúng tôi. Phải rồi, người của anh ấy sao vẫn chưa đến nhỉ?” Trương Tinh Vũ nhìn quanh bốn phía.
“Có lẽ buổi tối sẽ đến.” Lời Bạch Nguyệt vừa dứt, Hình Thiên liền gọi điện thoại đến.
Cô rất thản nhiên nghe điện thoại.
“Em đang ở đâu vậy? Sắp ăn cơm xong rồi mà vẫn chưa thấy em đâu.” Hình Thiên lo lắng hỏi.
“Em đã về nhà rồi, Hình Thương đã nói ra địa chỉ mai táng Ngô Điền rồi, sau đó ông ta sẽ phải nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
“Ừ, bây giờ anh sẽ về.”
“Hình Thiên, tối nay em có hẹn với Lưu San đi dạo phố.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Được để Trương Tinh Vũ tìm người âm thầm bảo vệ em. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt đồng ý.
Cơm nước xong, cô đi chấm bài thi, tận lực trong mấy ngày này chấm xong toàn bộ bài thi, giúp Cố Lăng Kiệt làm một việc cuối cùng.
Năm giờ chiều, Lưu San gọi điện thoại đến: “Tiểu Bạch, cậu đang ở đâu thế? Ra ngoài ăn cơm đi. Hôm nay Thẩm Diên Dũng đi làm khách rồi, anh ấy nói tớ có thể ở nhà cậu, ha ha ha. Hôm nay tớ hoàn toàn tự do, tha hồ bay nhảy.”
“Ừ, cậu nói địa chỉ đi, tớ qua đó liền. Chỗ tớ hơi xa nên cậu phải đợi tớ một lát đấy.” Bạch Nguyệt nói, đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu còn nhớ lần trước tớ đưa cậu đến một cửa hàng chuyên về cá không?” Lưu San nghĩ ngợi hỏi.
“Nếu cậu muốn ăn cá có thể đến nhà tớ. Bây giờ tớ đi câu, một tiếng có thể câu được hai con. Cá trong hồ cực kỳ tươi ngon.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Được, được. Vậy bây giờ tớ qua nhà cậu, đợi tớ nhé.” Lưu San hấp tấp cúp máy.
Bạch Nguyệt ra ngoài thấy trời sắp tối liền mau chóng để Trương Tinh Vũ đến bên hồ làm một cái lưới.
Cô cầm dụng cụ câu cá chuẩn bị đi đến bên hồ, Hình Thiên lái xe trở về hỏi: “Bây giờ em muốn đi câu cá sao?”
“Đúng, lát nữa Lưu San sẽ đến. Cô ấy nói muốn ăn cá, bây giờ em đi câu có lẽ sẽ kịp.” Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên nhận lấy dụng cụ câu cá trong tay cô: “Bây giờ ngoài trời rất lạnh, em vào nhà đợi một lát. Anh đi câu rồi trở về.”
“Em đi cùng anh đi, em cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
“Vậy mặc thêm áo vào đi.”
“Được.” Bạch Nguyệt cầm áo lông vũ, nói với Tống Tâm Vân đang bận rộn trong phòng bếp: “Mẹ, hôm nay Lưu San đến, cô ấy muốn ăn cá, tối này chúng ta ăn lẩu cá có được không?”
“Được.” Tống Tâm Vân tâm tình tốt trả lời.
Bạch Nguyệt đi theo Hình Thiên ra ngoài, hỏi: “Bây giờ Hình Thương sao rồi?”
“Bị bắt giam rồi nhưng trạng thái tinh thần ông ấy không tốt lắm. Ông luôn miệng nói Ngô Điền đang đứng trước mặt mình.” Hình Thiên nhíu mày nói.
“Em thôi miên ông ấy, chưa giải.”
Hình Thiên kình ngạc nhìn cô: “Vậy ông ấy cứ như vậy mãi sao?”
“Đợi thuốc hết tác dụng có lẽ sẽ tốt thôi, hoặc là sau khi ngủ một giấc sẽ bình thường trở lại.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.