Chương 649: Người Xấu Không Có Chỗ Che Thân
CHƯƠNG 649: NGƯỜI XẤU KHÔNG CÓ CHỖ CHE THÂN
"Nếu ông ta không phải cam tâm tình nguyện tự sát, vậy tôi đại khái đã đoán được thủ đoạn của đối phương rồi." Bạch Nguyệt suy nghĩ rồi nói. Đứng hơi mệt nên cô kéo cái ghế ra và ngồi xuống.
"Thủ đoạn à?" Thẩm Diên Dũng tò mò.
"Trong đề thi trên phương diện cơ sở của FBI có một đề như vậy, hãy nói ra vài loại cách thức có thể trao đổi." Bạch Nguyệt nói.
Thẩm Diên Dũng nói theo suy nghĩ của Bạch Nguyệt: "Điện thoại, thư từ, ngôn ngữ, âm nhạc... Ám hiệu. Cô muốn nói có người dùng ám hiệu liên lạc với thượng tá Đường, ra lệnh cho ông ta tự sát!"
"Đúng vậy."
"Bây giờ tôi sẽ đi thăm dò ám hiệu, xem thượng tá Đường đi qua những nơi nào, có ai đưa ám hiệu qua không." Thẩm Diên Dũng nói xong liền lấy điện thoại di động ra, tính gọi điện thoại ra ngoài.
"Chờ đã." Bạch Nguyệt ngăn cản Thẩm Diên Dũng: “Anh cảm thấy loại ám hiệu nào mới không dễ bị phát hiện, lại dễ hủy diệt vết tích, còn có thể tránh được màn hình giám sát?"
"Bố trí giọng nói, bố trí chứng cứ thuận tiện có thể thấy được, bởi vì thuận tiện có thể thấy được, cho nên người bình thường đều sẽ không để ý." Thẩm Diên Dũng suy nghĩ nói.
"Hơn nữa, sẽ lựa chọn ở nơi thượng tá Đường chắc chắn sẽ thấy. Tôi nhớ anh đã nói, trước khi thượng tá Đường chết còn tự giam mình ở trong phòng, người có thể tiếp xúc được chỉ có lính cần vụ của ông ta."
"Cho nên là lính cần vụ sao?" Lưu San chen miệng nói.
Bạch Nguyệt liếc nhìn cô ấy và lắc đầu: “Nếu là lính cần vụ, vậy cũng quá đơn giản. Hơn nữa, bọn họ là tổ chức rất nghiêm mật, cũng sẽ không để cho lính cần vụ qua làm chuyện dễ dàng bị người ta nghi ngờ như vậy."
"Cho nên?" Lưu San không hiểu nguyên nhân.
"Ám hiệu xuất hiện ở nơi có thể thấy trong phòng của thượng tá Đường, lại là ở buổi tối." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Tôi hiểu rồi." Thẩm Diên Dũng lập tức hiểu ra.
"Hiểu cái gì vậy?" Lưu San không suy nghĩ cẩn thận: “Là có người lẩn vào trong bày trận sao?"
"Nếu là vậy, sau khi thượng tá Đường vào phòng không lâu sẽ tự sát, mà không phải tự giam mình ở trong phòng một lúc lâu." Bạch Nguyệt giải thích.
Lưu San nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, chờ anh ta giải thích. Cô ấy đã sốt ruột muốn chết rồi.
Thẩm Diên Dũng chú ý thấy ánh mắt của Lưu San nên nói với cô ấy: "Hung thủ trốn ở trong rừng cây. Bởi vì chúng ta vừa đi diễn tập, cho dù người đó có để lại vết chân, chúng ta cũng sẽ không nghi ngờ. người đó vẫn luôn ngồi đó chờ thượng tá Đường đi tới cửa sổ, rồi dùng điểm sáng để truyền tín hiệu."
"Vậy người khác đều không thể thấy điểm sáng sao?" Lưu San nghi ngờ.
"Chắc là bọn họ đã sớm nói rõ xem trao đổi thế nào. Vị trí kia, người bình thường không phát hiện được." Thẩm Diên Dũng nói ra suy đoán của mình.
"Điểm sáng truyền tín hiệu thế nào vậy?" Lưu San tò mò.
"Quang điện và âm thanh là ám hiệu truyền tin tốt nhất. Mà cách thức lại nhiều, không phải là người bên trong thì không có khả năng biết được." Bạch Nguyệt giải thích: “Ví dụ như tần suất dừng lại và thời gian dừng, số lần chớp động vân vân. Tớ ví dụ như chữ cái A, dùng một lần sáng lên để biểu thị, chữ cái B dùng hai lần sáng lên biểu thị. Chữ cái AO, có thể dùng hai sáng thêm 0.1 giây dừng lại rồi sáng lên để biểu thị."
Lưu San hiểu rõ: “Cho nên có người đánh ra ám hiệu bảo ông ta tự sát, như vậy chẳng phải là vĩnh viễn không tìm được người bảo ông ta chết là ai sao?"
Bạch Nguyệt cười giễu cợt và nhìn về phía vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Diên Dũng: “Cũng không nhất định."
"Nói mau, nói mau, tớ đã sốt ruột sắp chết rồi." Lưu San thúc giục.
"Người có thể ra lệnh cho thượng tá Đường tự sát thì chắc chắn chức vụ phải cao hơn thượng tá Đường, hơn nữa còn được thượng tá Đường tin tưởng, đồng thời sẽ thần phục. Người này không phải là Tả Đoàn Niên, cũng sẽ không phải là Thịnh Đông Quang, càng không là Tô Chung. Bởi vì nếu những người này biết cậu là người phụ nữ của Thẩm Diên Dũng thì đã sớm vạch trần rồi. Hơn nữa, điểm xuất phát của thượng tá Đường là thần phục, là hi vọng Thẩm Diên Dũng có thể ổn định quyền thế, cho nên người phía sau này ngồi chung một thuyền với Thẩm Diên Dũng. Thử hỏi, ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng, vị trí lại cao hơn thượng tá Đường, có thể ra lệnh được cho thượng tá Đường thì có mấy người? Sợ rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chờ chút để tôi nghĩ lại đã."
Bạch Nguyệt nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, trầm giọng nói: "Một là thư ký Tưởng, thân tín do bố anh để lại cho anh, quan hệ phía dưới của anh ta cũng rất rắc rối khó gỡ, có năng lực đi bảo thượng tá Đường nghe lệnh của anh ta. Người thứ hai là chú anh, cho dù ông ta vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng thừa sức làm hậu trường của anh. Người thứ ba là thượng tá Chu của Vô Hình. Nhưng ông ta chắc đã từng tiếp nhận xét duyệt của anh, trước mắt loại bỏ tình nghi. Mà một người khác..."
Bạch Nguyệt dừng lại, trong mắt lộ ra sự nghiêm túc: “Vậy sẽ là vợ của anh, Hoa Tiên."
"Cũng không thể là Hoa Tiên được. Cô ấy rất tốt với tớ, cố ý thúc đẩy tớ đến với Thẩm Diên Dũng. Hơn nữa, cô ấy và Thẩm Diên Dũng kết hôn là kết hôn thỏa thuận, cô ấy có người yêu rồi. Bọn họ kết hôn chỉ vì củng cố hai bên gia tộc. Thẩm Diên Dũng đã đồng ý chờ bốn năm sau sẽ giúp cô ấy và người yêu của cô ấy ở cùng một chỗ." Lưu San giải thích.
"Nàng San à, Hoa Tiên làm vợ Tổng thống được hai năm rưỡi, khi cô ta đang giữ chức thì không ai bất mãn, cho dù là những người phụ nữ giả dối trong nội các cũng bị cô ta quản lý cho dễ bảo, điều này chứng minh cái gì?" Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Cô ấy nói gia tộc của cô ấy đã bồi dưỡng cô ấy từ nhỏ, cô ấy cũng nói muốn dạy cho tớ." Lưu San nói trắng ra.
"Đúng vậy, cô ta đã được tiếp nhận bồi dưỡng từ nhỏ, cho nên lòng dạ rất sâu, không nên tin những gì bề ngoài mình thấy được, cũng không nên tin lời cô ta nói, bởi vì những thứ đó chỉ là điều cô ta muốn để cho cậu thấy thôi." Bạch Nguyệt nói với ẩn ý sâu xa.
Lưu San không nói. Đúng là bình thường cô ấy đều chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, không nhìn thấy được bản chất bên trong.
Bạch Nguyệt nói tiếp: "Nhà họ Hoa là hoàng tộc, nhưng mấy năm trước đã bị nhà họ Hạng vượt qua, cậu có biết tại sao không?"
Bạch Nguyệt vừa hỏi thì đã hối hận, Lưu San biết mới là lạ.
"Là bởi vì nước M vốn chính là quốc gia về vũ khí. Nhà họ Hạng nghiên cứu chế tạo vũ khí vượt qua nhà họ Hoa, Tổng thống cũng rất kiêng kỵ nhà họ Hạng, không cho quyền thế thì sợ rằng nhà họ Hạng phản chiến. Cho nên địa vị của nhà họ Hạng càng lúc càng cao, hoàng tộc trái lại bị vắng vẻ. Sau khi anh và Hoa Tiên kết hôn đã tăng cao uy tín quốc tế của nhà họ Hoa, rót thêm tài chính nhằm cải thiện vũ khí của bọn họ." Thẩm Diên Dũng trả lời thay Lưu San.
"Đúng vậy, cho nên hai năm qua uy tín của nhà họ Hoa đi lên. Nhưng nếu như Hoa Tiên ly hôn với anh thì? Dù sao nhà họ Hạng cũng làm tốt về mặt vũ khí, trải qua hai năm bị chèn ép sẽ phản kích càng mạnh hơn. Đến lúc đó nhà họ Hoa sẽ suy yếu nhanh chóng. Nếu mục đích Hoa Tiên lấy anh là để cứu giúp nhà họ Hoa, vậy bốn năm sau, cô ta sẽ không cứu giúp nữa sao?" Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn.
Lưu San nghe Bạch Nguyệt nói vậy liền bừng tỉnh hiểu ra: “Cho nên cô ta đang nói dối. Bốn năm sau cô ta sẽ không ly hôn, cho dù cô ta không thích Thẩm Diên Dũng cũng sẽ vẫn giữ lấy vị trí vợ Tổng thống, đồng thời hi vọng Thẩm Diên Dũng vẫn làm Tổng thống tiếp."
Bạch Nguyệt mỉm cười, Lưu San cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.
"Nàng San à, cậu phải nhớ kỹ, về sau không nên nghe lời người khác, để ý tới biểu hiện ở trước mặt cậu, mà phải phân tích mục đích thật sự của người khác và những gì bọn họ làm ở sau lưng, cậu sẽ có thể biết được người này rốt cuộc là tốt hay có thể dùng." Bạch Nguyệt nói với lời lẽ sâu xa.
Lưu San hiểu rõ. Cho dù ấn tượng của cô ấy đối với Hoa Tiên không tệ, nhưng cô tuyệt đối sẽ nghe lời Bạch Nguyệt.