Chương 1181: 5 Năm Trước Khác 5 Năm Sau
CHƯƠNG 1181: 5 NĂM TRƯỚC KHÁC 5 NĂM SAU SAU
Tâm trạng Mục Uyển rất tốt đi theo anh.
Trên bàn ăn đặt rất nhiều nước sốt, một con dao, một chiếc nĩa, một đôi đũa, bánh kếp, dưa chuột và hành.
“Chúng ta ăn vịt quay sao?” Mục Uyển hỏi.
“Trong đầu em chỉ nghĩ đến vịt quay thôi sao? Nhiều năm như vậy, Hình Thiên không dẫn em đi ăn thứ gì ngon à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Nhiều năm qua, quả thật Hình Thiên không dẫn cô đi ăn thứ gì ngon.
Phần lớn thời gian của bọn họ đều là làm việc và hợp tác.
“Lúc tôi có những chuyến công du nước ngoài đều được tiếp đón long trọng bằng những món độc đáo và ngon nhất của đất nước họ, không thể nói là chưa từng ăn món ngon, chỉ là không khắc sâu trong ký ức thôi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật vỗ tay.
Trợ lý đầu bếp bưng một chiếc mâm lớn tới rồi mở nắp ra.
Mục Uyển thấy là một con heo sữa quay, thơm nức mũi, ngoài giòn trong mềm, trông rất ngon.
“Đây chính là heo con chạy trên núi mà anh nói sao?” Mục Uyển hỏi.
“Nó sinh trưởng trong hoang dã, mùi vị khác với thịt lợn mua ở bên ngoài, em nếm thử đi, thích ăn chỗ nào thì ăn chỗ đó, ở đây chỉ có hai chúng ta, em hãy gỡ bỏ phong thái phu nhân của em đi, muốn ăn thế nào cũng không ai ghét bỏ em.” Hạng Thịnh Duật nói rồi cắt miếng thịt trên cổ.
“Anh có biết, không thể ăn cổ động vật không?” Mục Uyển hỏi, không biết xuống tay ở chỗ nào.
Hạng Thịnh Duật cắt thịt heo sữa, gắp miếng thịt sườn vào dĩa Mục Uyển.
Cô thấy bên trong có rất nhiều thứ, có tôm, cơm, thịt gà, hạt bắp, bắp cải, măng, mộc nhĩ, và rau dại.
“Em có thể tự điều chỉnh hương vị, nó vốn đã rất ngon rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển múc một muỗng cơm, thật sự rất ngon: “Mấy người Lã Bá Vĩ đâu, bọn họ đã ăn chưa?”
Hạng Thịnh Duật khẽ cười: “Em yên tâm, bọn họ cũng ăn giống chúng ta.”
“Tôi không hề thấy mặt họ.” Mục Uyển nói.
“Em ăn rồi ngủ, ngủ rồi ngồi bên hồ một tiếng, em có thể thấy mặt họ được sao? Hai người họ kết bạn ra ngoài chơi rồi, tôi cũng sắp xếp chỗ ở cho họ, ăn xong em có thể tới đó xem họ còn sống không?” Hạng Thịnh Duật nói một cách kỳ quái.
Mục Uyển ăn một thịt sườn: “Đúng là rất ngon.”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Ngon thì em ăn nhiều một chút.”
Mục Uyển ăn xong thì cầm một miếng bánh kếp.
“Em biết cuốn thịt ở chỗ nào không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển lắc đầu.
“Bỏ đi, tôi định tự mình làm sẽ thú vị hơn nhiều, nhưng em quá ngốc, không biết ăn, để tôi bảo người khác tới đây cắt một lát.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì hét về phía cửa: “Cho một người vào đây.”
Trợ lý đầu bếp đi vào ngay.
“Cậu cắt hết thịt có thể cuốn bánh kếp đi, rồi đặt trong dĩa.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
“Vâng.” Trợ lý đầu bếp xử lý nhanh gọn, cắt thịt rồi hỏi Hạng Thịnh Duật: “Ông có muốn xử lý đầu không ạ?”
“Xử lý luôn đi.” Anh nói.
Trợ lý đầu bếp lưu loát cắt thịt xuống.
“Đợi đến tháng 10 rồi tới đây, chúng ta có thể ăn cua, cũng là nhà tự nuôi, một con khoảng hai cân.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Một hai cân chẳng phải là cua hoàng đế sao? Tôi nhớ nửa cân được xem là rất lớn rồi.”
“Trên thị trường có rất nhiều loại ba lạng, bốn lạng, nửa cân, tám lạng cũng có, hai cân thì rất hiếm, mặc dù là tự nuôi, nhưng cũng có mấy con không tệ, đợi đến tháng 10 chúng ta lại tới nữa.”
Mục Uyển nghe anh nói vậy thì mong đợi tới tháng 10.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta về? Hoa Cẩm Quang bảo ngày mai phong chức, nếu chúng ta đến muộn, tôi lo ông ta sẽ làm khó dễ, nơi này hơi xa.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật lấy một chiếc bánh kếp, cuốn giúp cô rồi đưa cho cô nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi trước 6 giờ, tôi đoán bên kia sẽ bắt đầu lúc 10 giờ, Hình Thiên sẽ không tới.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp rồi nhận bánh kếp đã được cuốn kỹ trong tay Hạng Thịnh Duật, cắn một miếng.
“Ngon không?”
Mục Uyển gật đầu.
“Đợi đến mùa đông, chúng ta có thể tới đây ăn thịt dê nướng, giờ ăn nó rất khô nóng.”
“Tôi không ngờ anh lại chú trọng việc ăn uống như thế?” Mục Uyển nói.
“Tôi luôn chú trọng mọi chuyện.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Anh không khoác lác sẽ chết sao?” Mục Uyển bật thốt lên.
“Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng anh, tôi rất hiểu anh.”
“5 năm trước, em hiểu rõ Hạng Thịnh Duật tôi bao lâu?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển sửng sốt.
Không biết có phải do mình đã trải qua chuyện kia nên suy nghĩ không còn trong sáng nữa, hay là cô cảm thấy lời nói trong miệng Hạng Thịnh Duật không được trong sáng.
Ý bao lâu kia được hiểu theo nghĩa tự nhiên chính là em trai nhỏ của Hạng Thịnh Duật.
“Bao lâu của anh 5 năm trước. Có gì khác so với bây giờ sao?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật sửng sốt, cụp mắt nhìn cô nói: “Đương nhiên là có.”
Mục Uyển nhíu mày.
Cô không hiểu rõ thứ trên người đàn ông: “Có sao? Nó sẽ lớn dần theo độ tuổi à?”
Hạng Thịnh Duật nhớ Hình Thiên lớn tuổi hơn bọn họ: “Sẽ nhỏ dần theo độ tuổi.”
“Anh nói thật hay giả vậy?” Mục Uyển không tin.
“Tôi nói dối em làm gì?”
“Cho nên anh đang nhỏ đi à?” Mục Uyển nghi ngờ.
Hạng Thịnh Duật cốc vào trán Mục Uyển: “Tôi nói là nhỏ dần theo độ tuổi, tôi đang tuổi trai tráng, đương nhiên sẽ không như thế, nó chỉ bắt đầu với người 40 tuổi.”
Mục Uyển bỗng nghĩ tới Hình Thiên.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạng Thịnh Duật, suy đoán chắc chắn anh đang nói lung tung.
Cô bị trúng tà mới tin anh.
Bỏ đi, cô cũng không muốn xoay quanh vấn đề lớn nhỏ này, giờ cô phải ăn tối.
Cô múc một chén cơm và mấy món ăn, nuốt mấy miếng thì thấy cổ họng hơi khô, hỏi: “Anh có nước không?”
“Có.” Hạng Thịnh Duật đáp rồi đột ngột ôm đầu, hôn lên môi cô.
Mục Uyển giật mình, lùi về sau theo bản năng.
Nhưng sức anh rất lớn, không cho cô lùi bước, hung hăng nghiền ép, thâm nhập vào trong miệng cô.
Mục Uyển chỉ cảm thấy lưỡi anh rất linh hoạt trơn trượt, quấy rối hơi thở của cô.
Anh hôn một phút thì thả cô ra.
Mục Uyển lau khóe miệng, không biết cô lau dầu hay thứ gì của anh.
“Anh, sao anh không nói trước?” Mục Uyển nói.
“Em còn nói, miệng đều là dầu.” Hạng Thịnh Duật cũng lau miệng.
Anh còn nói!!!
Không biết tại sao lúc cô đang ăn cơm, anh bỗng hôn cô.
Cô lại cầm giấy ăn lau miệng lần nữa.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, cũng học theo dáng vẻ của cô, cầm giấy ăn lau miệng hỏi: “Em muốn uống nước dưa hấu, sữa ngô hay nước gì khác?”