Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 412: Trở Về Làm Bà Chủ Gia Đình​




CHƯƠNG 412: TRỞ VỀ LÀM BÀ CHỦ GIA ĐÌNH
“Chuyện này để sau rồi nói.” Cố Lăng Kiệt không muốn hứa hẹn với cô: “Em hôn mê lâu như thế, trước đó cũng không ăn cơm, có lẽ em đói bụng rồi.”
Cố Lăng Kiệt nhắc nhở như thế, cô mới nghĩ tới, là mấy bữa chưa ăn hay là một ngày rồi chưa ăn hạt cơm nào, thế nhưng hình như cô không cảm thấy đói bụng.
Cố Lăng Kiệt quay người đi ra ngoài.
Cô ngây người nhìn trần nhà một lúc, không biết Lưu San như thế nào rồi?
Cô lấy di động của mình ra gọi điện thoại cho Alan.
“Bây giờ Lưu San sao rồi?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Cô ấy đưa mẹ đi hỏa táng, cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, xung quanh còn có người của Thẩm Diên Dũng, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm, không có hành động gì.” Alan trầm giọng nói.
“Làm phiền anh nhanh chóng đưa bọn họ đến nước D, ở nước D, Thẩm Diên Dũng có một kẻ thù, thế lực của anh ta ở đó là yếu nhất. Dù sao Lưu San đến đó sẽ tương đối an toàn. Hơn nữa, kẻ đứng phía sau đã hai lần ra tay ám sát Lưu San, lần này không thành công, tôi đoán sẽ nhanh chóng có lần thứ ba.” Bạch Nguyệt nặng nề nói.
“Được, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đi, em có ổn không? Tôi nghĩ chuyện này không thể trách em, em đã chuẩn bị hai phương án, em chỉ là hy vọng cô ấy được hạnh phúc, tôi đã nói chuyện này cho Lưu San nghe, nếu như muốn trách, chỉ có thể trách tôi làm việc không cẩn thận, xin lỗi.” Alan chân thành xin lỗi.
“Anh đã cố gắng hết sức, trên thực tế, đó là lỗi của tôi, nếu như tôi không nói cho Thẩm Diên Dũng, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, em chỉ cảm thấy Thẩm Diên Dũng yêu cô ấy, lại không có cân nhắc đến suy nghĩ của Lưu San, không bàn bạc với cô ấy, tự cho là đúng, anh không cần an ủi tôi, lỗi của tôi, tôi tự mình hiểu.” Bạch Nguyệt không muốn chối bỏ trách nhiệm.
“Ừ, sau khi tôi đưa cô ấy đến nước D, tôi sẽ nói địa chỉ của cô ấy cho em biết, chờ có cơ hội thích hợp, tự em nói cho cô ấy nghe, quan hệ của hai người tốt như thế, cô ấy sẽ tha thứ cho em.”
“Chính vì quan hệ tốt, cho nên tổn thương sẽ lớn hơn rất nhiều, sau khi anh đưa cô ấy đến nước D, anh đừng nói địa chỉ của cô ấy cho tôi biết, tôi không biết địa chỉ của cô ấy, đối với cô ấy mà nói, ngược lại sẽ an toàn hơn.” Bạch Nguyệt nói lời xin lỗi.
“Ừ, như thế cũng tốt, em đừng buồn, có lẽ đây chính là số mệnh của cô ấy.”
“Tôi hy vọng sau này cô ấy sẽ bình an.” Bạch Nguyệt nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đi vào: “Tôi cúp máy trước, làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách khí như thế, em là cháu ngoại của ông Đường, giúp em là chuyện tôi nên làm.” Alan cúp điện thoại.
Cố Lăng Kiệt đặt thức ăn lên trên tủ đầu giường, dò hỏi: “Điện thoại của Alan à?”
“Em nhờ anh ấy chăm sóc cho Lưu San.” Bạch Nguyệt không có phủ nhận.
“Bạch Nguyệt, em thà rằng cầu xin người khác giúp mình, cũng không muốn nói với anh ư?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Bởi vì em có tư tâm.”
Cố Lăng Kiệt hơi dừng lại một chút, anh hiểu ý cô nói, cởi túi ny lông ra, trầm giọng nói: “Sau này không cho phép em làm như thế nữa, người đàn ông của em không hèn nhát và vô dụng như thế.”
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy ấm áp, cô đưa tay ra ôm eo Cố Lăng Kiệt, tựa đầu vào lưng anh: “Em không cảm thấy anh hèn nhát và vô dụng, trong lòng em, anh là người rất tài giỏi, chỉ là em không muốn anh gặp bất kỳ nguy hiểm gì.”
Cố Lăng Kiệt nhìn thân hình gầy yếu của cô, ánh mắt anh dịu dàng: “Anh không sợ nguy hiểm, anh chỉ sợ em không tin tưởng anh, trong mối quan hệ hai người, chúng ta nhất định phải cân bằng và nhất trí.”
“Sau này em sẽ không như thế nữa, em sẽ nói mọi chuyện cho anh nghe.” Bạch Nguyệt nhỏ giọng nói.
Cố Lăng Kiệt lấy tay cô ra: “Trước kia anh đã nghe qua những lời này, không biết khi nào lời em nói là thật.”
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật.
Đúng thế, quá nhiều lời nói dối, ngay cả đến chính bản thân cô cũng cảm thấy lời nói của mình không chân thực, Bạch Nguyệt dứt khoát không nói gì nữa, cô nhìn về phía túi ny lông: “Anh mua gì về thế?”
“Em đang bị cảm, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, anh mua cho em cà rốt, trứng cà chua và canh cá quả. Em phải ăn thêm cho anh, hiện tại em quá gầy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, anh kéo bàn nhỏ trên giường ra, bày đồ ăn lên trên đó.
Bạch Nguyệt mỉm cười với anh.
Anh vẫn đang quan sát cô, ánh mắt anh không có rời đi, anh sợ chỉ cần mình rời mắt liền không thấy cô nữa: “Lúc em tham dự sinh nhật của Amy, khi đó em sáu mươi cân à?”
“Gần như thế.” Khi đó cô vừa mới dừng thuốc không lâu, người vẫn có chút mập mạp.
“Anh cảm thấy dáng vẻ lúc đó của em khá tốt, rất dễ nhìn, hiện tại em quá gầy, rất gầy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“vâng.” Bạch Nguyệt lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Cố Lăng Kiệt gắp một miếng cá, bỏ xương cá ra, sau đó bỏ vào trong bát cô.
Trong mắt Bạch Nguyệt có chút ướt át.
Anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, cho dù trước đó anh có nói những câu khó nghe với cô, thế nhưng hiện tại anh vẫn đối xử tốt với cô.
Cô có tài đức gì, có thể được Cố Lăng Kiệt yêu.
Cô hít mũi một cái, đè nén nước mắt, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Một mình em không ăn được nhiều như thế, chúng ta cùng nhau ăn nhé.”
Cố Lăng Kiệt lẳng lặng xới thêm một bát cơm: “Lần trước, căn biệt thự kia là do anh mua, ngày bình thường em ở đó đi.”
“Nơi đó có chút xa, Tiểu Diễn và Tiểu Bảo không tiện đường đi học, lần trước, sau khi căn nhà bị cháy, anh đã cho người sửa chữa chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt liếc thoáng qua cô một chút: “Em không ở cùng Tiểu Diễn và Tiểu Bảo.”
“Cái gì?” Trong lòng Bạch Nguyệt có chút lộp bộp.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói: “Trước tiên em phải chăm sóc tốt cho chính mình, sau đó mới có thể chăm sóc cho bọn nhỏ.”
“Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, em cũng sẽ chăm sóc tốt cho mọi người, thật đó.” Bạch Nguyệt sốt ruột nói.
“Tiểu Diễn đang ở nước ngoài, trong thời gian ngắn, thằng bé sẽ không trở về, chẳng lẽ em muốn cùng Chu Hân Ly tranh giành quyền chăm sóc Tiểu Bảo à?”
“Khi nào Tiểu Diễn về nước? Một mình thằng bé ở nước ngoài, không có người làm bạn, có chút đáng thương, y học trong nước cũng rất phát triển.” Cô rất muốn gặp Tiểu Diễn.
“Anh đã thuê cha mẹ nuôi của Tiểu Diễn, hiện tại bọn họ đang chăm sóc cho Tiểu Diễn, thằng bé sẽ không cảm thấy cô đơn, đó là người quen mà thằng bé muốn gặp nhất. Bây giờ nhiệm vụ của em là phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt giống như cố ý không cho cô gặp Tiểu Diễn.
“Bệnh tình của Tiểu Diễn rất nghiêm trọng ư?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Em yên tâm, tình trạng của thằng bé bình thường có thể sống ba năm, đủ cho em sinh được ba đứa nhỏ.”
Bạch Nguyệt thấy anh nói chắc chắn, không giống như đang nói dối, cô cúi đầu ăn cơm.
Cố Lăng Kiệt lại một lần nữa gắp cá cho cô: “Nếu như em cảm thấy chán, em có thể tới làm trợ lý cho anh?”
“Trợ lý ư? Em không làm được, em chưa học qua chuyên ngành này.”
“Lúc trước không phải em đã đàm phán với Mạc Băng rất tốt ư? Hơn nữa, anh sẽ không để cho em làm quá nhiều việc, nhiều nhất là để em ở trong văn phòng nghe điện thoại, sắp xếp một số hội nghị, ngẫu nhiên sẽ đi xã giao cùng anh, anh sẽ không để cho em uống rượu, chỉ cần lúc anh uống say, em đưa anh về là được.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt cúi đầu không nói gì.
Cố Lăng Kiệt để đũa xuống: “Có lẽ, chúng ta nên trực tiếp kết hôn, em trở về lo liệu việc nhà, làm bà chủ gia đình, nấu cơm, giặt quần áo, chuẩn bị mang thai, như thế dường như thích hợp với em hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK