Chương 819: Có Người Vui Vẻ Có Người Buồn
CHƯƠNG 819: CÓ NGƯỜI VUI VẺ CÓ NGƯỜI BUỒN
"Ừm, ăn cơm tối thôi." Cố Lăng Kiệt nhặt các dụng cụ trên mặt đất, nhìn về phía Trương Tinh Vũ còn đang làm việc, nói: "Bữa tối, chúng ta hãy ăn cùng nhau."
"Được." Trương Tinh Vũ vui cười hớn hở thả công cụ bên trong tay xuống, mở vòi nước rửa sạch tay, quay sang Bạch Nguyệt cười hì hì, trong tầm mắt không nhìn thấy Lâm Thư Lam.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, kéo cánh tay Cố Lăng Kiệt lại.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, cảm giác ấm áp và ngọt ngào tràn ra từ trong, chỉ cũng người trong tim nhìn nhau một cái, liền cảm thấy cuộc sống thật đẹp.
Bọn họ tiến vào phòng, Tống Tâm Vân đã chuẩn bị xong cơm tối.
"Mẹ, mẹ." Thủ Thủ lại chạy lại, đưa chiếc xe đồ chơi cho Bạch Nguyệt.
Trong lòng Bạch Nguyệt càng thêm nhu hòa, ôm Thủ Thủ vào lòng, trên mặt nhỏ mềm mại của Thủ Thủ hôn một cái: “Thủ Thủ rất thích xe đồ chơi này?"
"Xe, xe, đưa mẹ." Thủ Thủ nói xong thật thà giương cao nụ cười.
Tống Tâm Vân nghe thấy thế liền đi tới trước mặt Thủ Thủ, nắm tay nhỏ của Thủ Thủ hỏi: "Sao con không đưa cho bà nội?"
Thủ Thủ chỉ ngón tay vào Cố Lăng Kiệt: "Bố bố."
Ý của cậu bé là muốn chơi cùng với Cố Lăng Kiệt.
Khóe miệng Cố Lăng Kiệt khẽ nhếch lên cao.
Thủ Thủ nhìn thấy Tống Tâm Vân tỏ ra thất vọng, cậu bé nhấp nhấp vào mũi Tống Tâm Vân: "Bà nội, bà nội."
Tống Tâm Vân nở nụ cười, nắm tay của Thủ Thủ hôn lên: "Bà nội đã làm xong cơm tối, ăn cơm thôi nào."
Tiểu Hạ đi tới: "Mợ chủ, để tôi đưa cậu chủ đi ăn cơm."
"Được, vất vả rồi." Bạch Nguyệt đáp.
Tiểu Hạ ôm Thủ Thủ lên, đặt cậu bé lên trên ghế của trẻ em, bắt đầu lấy đồ ăn cho Thủ Thủ, sau đó kiên trì đút đồ ăn cho cậu bé.
Ánh mắt Trương Tinh Vũ rơi vào trên người Tiểu Hạ, nở nụ cười, mặt mũi khẽ phiếm hồng.
Sau bữa ăn
Bạch Nguyệt tắm xong, còn đang ngồi thoa kem, Cố Lăng Kiệt liền đi tới, nhìn cô một cái rồi cầm quần áo bắt đầu đi tắm.
Bạch nằm trên giường, đăng nhập vào ứng dụng du lịch, xem chuyến bay từ nước A tới nước D, cuối cùng đặt vé máy bay đến nước D vào 11:53 sáng hôm sau.
Cố Lăng Kiệt từ trong nhà tắm đi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chú ý tới ánh mắt của anh, đem điện thoại di động đặt lên trên ngăn tủ đầu giường, đột nhiên nghĩ đến chuyên gì đó, quay sang nhìn Cố Lăng Kiệt hỏi: "Trương Tinh Vũ năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tám, sao vậy?" Cố Lăng Kiệt có chút không hiểu hỏi.
"Cũng đã đến tuổi có thể cưới vợ sinh con rồi, em thấy cậu ấy hình như có ý với Tiểu Hạ, mà Tiểu Hạ cũng cỏ vẻ thích cậu ấy, em muốn tác hợp hai người bọn họ thành một đôi, xem ra cũng không tệ." Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô: "Chờ tới khiTrương Tinh Vũ kết hôn, mình sẽ tặng cho cậu ấy một căn biệt thự, cậu ấy đã đi theo anh mười mấy tuổi đến giờ."
"Được, Lâm Thư Lam năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?" Bạch Nguyệt lại hỏi.
"Nhỏ hơn Trương Tinh Vũ một chút, cụ thể thì còn cần hỏi lại, sao vậy? Em cũng muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy?” Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo nhỏ của Bạch Nguyệt.
Trên người cô rất thơm, ngửi rất thoải mái. Anh tiến tới càng gần cô hơn, toàn bộ hơi thở rơi vào trên cổ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cảm thấy ngưa ngứa, đẩy Cố Lăng Kiệt ra, thân thể cũng lui về phía sau một chút kéo dãn khoảng cách.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: "Đừng đẩy anh ra."
Tiếng nói của anh êm ái, lại có lực xuyên thấu mạnh mẽ, rơi vào tai của cô, khiến cho cô rộn rạo cả người, còn chưa biết nên nói gì tiếp với anh đã bị anh hôn xuống không ngừng.
Cố Lăng Kiệt cố chấp lại nhiệt tình, không cho phép từ chối, rất nhanh, cô liền bị anh lây nhiễm nhiệt độ, toàn bộ thân thể đều nóng bừng lên.
Cố Lăng Kiệt muốn trực tiếp tiến vào, Bạch Nguyệt lại hoảng hốt nói: "Lăng Kiệt, em đang không ở trong thời kỳ an toàn."."
"Ừm." Anh đáp một tiếng, nhưng ngay sau đó lại nâng lên phần eo nhỏ nhắn của cô, ngược lại tiến vào càng thêm sâu.
Anh khi thì như mưa xuân uyển chuyển đa tình, dịu dàng rung động, khi thì lại như mưa rào mùa hạ, xối xả cuồng dã, hung hăng tàn phá, cứ luân phiên như vậy ở thật sâu bên trong cô di chuyển, không hề đi ra.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại, khi muốn nói chuyện lại bị Cố Lăng Kiệt nắm chặt hai gò má: "Tiểu Nguyệt, chúng ta cần một một bé gái."
"Hả?" Bạch Nguyệt còn đang mơ màng.
Cố Lăng Kiệt giương cao khóe miệng, cũng không nói thêm gì nữa, lại tiếp tục hôn triền miên lên môi của cô.
Cô thật sự thích trẻ con, cũng đã từng tưởng tượng sẽ có con cháu đầy đàn, nhưng mà, cô và Cố Lăng Kiệt mới ở bên nhau chưa lâu, nhanh như vậy đã muốn có con, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa, Thủ Thủ còn cần cô chăm sóc, nếu như bây giờ cô mang thai, tất nhiên sẽ không thể dành nhiều thời gian ra để chăm sóc Thủ Thủ nữa.
Trong mơ mơ màng màng, suy nghĩ lung tung cô ngủ quên mất.
Cô vốn là muốn nói tới chuyện của Lâm Thư Lam, lại bị một hồi mây mưa đột nhiên xuất hiện gián đoạn, cũng quên luôn những điều muốn nói.
Ngày hôm sau, cô ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, thấy cũng đã sáu giờ rưỡi, Cố Lăng Kiệt đã không còn ở bên cạnh,
Sau khi cô đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài liền thấy Tống Tâm Vân đang ở trong bếp bận rộn.
Cô cũng không đi tới quấy rầy, đi ra ngoài sân, theo bản năng đi tới sau nhà, chỉ thấy Trương Tinh Vũ đang bận bịu còn Cố Lăng Kiệt thì không ở đây.
Trương Tinh Vũ phát hiện ra Bạch Nguyệt, cười nói: "Mợ chủ, cô đang tìm thủ trưởng sao? Thủ trưởng đi kiểm tra binh sĩ tập luyện rồi, khoảng chừng 7 giờ rưỡi mới về."
"Ừm." Nếu đã nhìn gặp được Trương Tinh Vũ thì cô cũng tiện thể hỏi luôn: "Tinh Vũ, cậu cảm thấy Tiểu Hạ như thế nào ?"
"Ây." Trương Tinh Vũ ngẩn ra, mặt mũi phiếm hồng, thật thà gãi đầu: "Tiểu Hạ, cô ấy rất tốt, rất dịu dàng, cũng rất hiền lành, lại còn là bác sĩ, trước đó bà chủ cũng đã từng gặp cô ấy mấy lần, cũng có ấn tượng rất tốt với cô ấy.”
"Có muốn tôi giúp cậu hỏi một chút ý tứ của Tiểu Hạ không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ý của mợ chủ là?" Trương Tinh Vũ con ngươi sáng lên.
"Tôi thấy sớm muộn gì cậu cũng phải giải quyết chuyện đại sự cả đời của mình, cậu vẫn luôn đi theo Cố Lăng Kiệt, Tiểu Hạ lại vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nếu như hai người đều cảm thấy đối phương hợp mắt thì đây đúng là chuyện tốt, Tiểu Hạ chăm sóc trẻ con cũng không tệ." Bạch Nguyệt ý tứ sâu xa nói.
Trương Tinh Vũ ngại ngùng nở nụ cười: "Chỉ sợ tôi không lọt vào mắt cô ấy."
Bạch Nguyệt dừng lại: "Cái đó, vậy còn Thư Lam, cậu đối với cô ấy, có ý gì không?”
Trương Tinh Vũ nụ cười ngưng tụ lại: "Trước đây là chiến hữu, thế nhưng hiện tại, tôi có chút sợ cô ấy, ở trong mắt của cô ấy, tôi là một người bất trung bất nghĩa, tiểu nhân hèn hạ, nhìn thấy cô ấy tôi chỉ cảm thấy lúng túng."
"Nếu như cô ấy thích cậu, tất cả nhục mạ chỉ là bởi vì quan tâm cậu thì sao?" Bạch Nguyệt thử dò xét hỏi.
"Tôi đối với cô ấy không có loại cảm giác đó, chính là loại cảm giác chỉ một cái liếc mắt nhìn, sẽ mặt đỏ tim đập nhanh ấy.”
"Vậy cậu có cảm giác đối với Tiểu Hạ?"
Trương Tinh Vũ cúi đầu xuống, gãi gãi, sau đó gật đầu.
"Tôi hiểu. Vậy cậu cứ tiếp tục đi, chờ tí nữa tôi đi vào hỏi một chút ý tứ của Tiểu Hạ." Bạch Nguyệt ôn hòa nói.
"Cảm ơn mợ chủ." Trương Tinh Vũ cúi chào.
Bạch Nguyệt vốn muốn đi tìm Cố Lăng Kiệt, đi tới cửa biệt thự, cô lại nghĩ tới mình cũng không biết Cố Lăng Kiệt đang xem các chiến sĩ luyện tập ở đâu, hiện tại lại đang là lúc anh làm việc, cô đi tới hình như không quá thích hợp.
Cô lại quay trở lại bên trong sân, ngồi ở trên xích đu.
Sáng sớm tháng 11, không khí man mát tươi mới, không gian rất yên tĩnh, lại mơ hồ có loại cảm giác cô đơn.
Trương Tinh Vũ thích Tiểu Hạ, Tiểu Hạ cũng thích Trương Tinh Vũ, Lâm Thư Lam nhất định sẽ bị tổn thương.
Cô tác hợp cho Trương Tinh Vũ và Tiểu Hạ, đối với Lâm Thư Lam cũng là một loại tổn thương, cô thật sự muốn Lâm Thư Lam thoát ra được những tâm trạng không được đáp trả kia, đừng tiếp tục đi sai đường, một lần nữa để trái tim mình trở về để có một cuộc sống mới.
Chờ lát nữa cô trở lại, sẽ cố gắng khai thông cho Lâm Thư Lam, sau đó lại tìm cho cô môt đối tượng khác thật ưng ý, cô muốn những người ở bên cạnh mình đều có được hạnh phúc.