Chương 514: Mưa Gió Sẽ Đến
CHƯƠNG 514: MƯA GIÓ SẼ ĐẾN
Bạch Nguyệt thấy Tô Khánh Nam gọi điện xong liền bước đến: “Cứ vậy đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, có chuyện gì sẽ gọi điện cho anh.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Tô Khánh Nam: “Anh không nhân lúc tôi ngủ lắp máy quay vào điện thoại tôi đó chứ?”
“Trước kia có lắp, em nghĩ giờ anh còn dám lắp không?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại cô.
Bạch Nguyệt nhìn bộ dáng công tử quay đầu của anh: “Tôi tin anh.”
“Ăn tối đi, em đã ngủ rất lâu.” Tô Khánh Nam bước về phía trước.
Bạch Nguyệt đi theo sau anh, nhìn nữ giúp việc trong nhà Tô Khánh Nam: “Tô Khánh Nam, sau đó Linh có đi chưa?”
“Đi rồi, cô ấy nói két sắt ở trong tủ, nhưng không còn nữa rồi.” Tô Khánh Nam nói.
“Đồ vẫn ở chỗ cũ, két sắt ban đầu để ở đâu?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam ngưng lại đôi chút: “Chút nữa anh gọi người vào phòng tìm qua.”
“Còn có, Linh cảnh cáo anh rằng ở đây có chứng cứ là ở đâu, ở đây hay ở chỗ mẹ anh, hay là ở chỗ khác?” Bạch Nguyệt hỏi dồn.
“Ở đây, sao vậy?” Tô Khánh Nam nhăn mày lại.
“Anh đợi chút.” Bạch Nguyệt gọi điện cho Linh.
Ba tiếng chuông sau đã có người nghe máy.
“Chị Trần Niệm, em nói cho chị nghe, dọa chết em rồi, mẹ Tô Khánh Nam chết rồi, chết vô cùng thảm, em nghe nói trên người cắm đầy đinh, khủng bố quá.” Linh sợ hãi nói.
“Ừm, Linh, việc cô biết Hùng Đại Ninh có chứng cứ bà ta ở bên Thẩm Ngạo, ngoài tôi ra cô còn nói cho ai nữa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chị, còn có Tô Khánh Nam, những người khác em đều không quen, sao vậy, chẳng lẽ là vì chuyện này mà bị giết người diệt khẩu sao, sợ quá, em cũng khá là thích dì Hùng.”
“Không biết, cụ thể cảnh sát đang điều tra, cô ăn tối chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Em ăn rồi, chị ăn chưa? Bây giờ em có thể đến nhà chị chơi không?”
“Tôi đang ăn, tôi đang ở ngoài, chút nữa liên hệ với cô sau.” Bạch Nguyệt nói.
“Được rồi, nhớ liên hệ với em, em sắp nhàm chán chết rồi, Tô Khánh Nam lại không quan tâm em.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại, nhìn về hướng Tô Khánh Nam.
“Sao vậy?” Tô Khánh Nam nghĩ ngờ nhìn Bạch Nguyệt.
“Linh nói chứng cứ là chứng cứ mẹ anh và Thẩm Ngạo ở bên nhau, tôi thấy khả năng Thẩm Ngạo giết mẹ anh là khá cao.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm.” Tô Khánh Nam đáp một tiếng
“Tôi biết anh tìm thấy chứng cứ sẽ đưa cho Thịnh Đông Quan, có điều có lẽ Thịnh Đông Quan đã biết từ lâu rồi, chỉ là không có chứng cứ mà thôi?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam cảm thấy cách hỏi của Bạch Nguyệt có chút kì lạ: “Cái này anh không rõ lắm. Em biết...”
Bạch Nguyệt đá Tô Khánh Nam một cái.
Tô Khánh Nam không hiểu nhìn cô.
“Chút nữa tôi đi cùng anh, xem còn có để sót chi tiết nào không.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Khánh Nam gật đầu.
Bạch Nguyệt cầm đôi đũa lên, vung qua một bàn đồ ăn: “Bỏ đi, không ăn nữa, chúng ta đi luôn đi.”
“Sao vậy?”
“Không có khẩu vị.” Bạch Nguyệt ra khỏi phòng.
Tô Khánh Nam cũng không ăn mà đi ra theo cô mở cửa xe ra.
“Anh không kiểm tra xem trên xe có camera hay bom đạn gì đó sao?” Bạch Nguyệt đứng ở ngoài cửa xe hỏi.
“Mỗi lần em ra ngoài đều kiểm tra như vậy sao?” Tô Khánh Nam kinh ngạc.
“Đã rất cẩn thận rồi, tránh được một lần máy bay phát nổ, một lần xe bị động chạm gì đó, nhưng không tránh được lòng người. Mỗi lần đều cẩn thận như vậy, thật ra bình thường một chút cũng tốt, tôi luôn nhớ lại tháng ngày làm bác sĩ, bận rộn, đầy đủ, nhưng an tâm.” Bạch Nguyệt trầm giọng kể.
“Ừm, anh gọi người kiểm tra.” Tô Khánh Nam gọi điện thoại đi.
Bạch Nguyệt nhìn về phòng, nữ giúp việc cúi đầu nhìn về bên này, gặp phải ánh mắt của Bạch Nguyệt đều rụt hết lại.
Bạch Nguyệt nhếch miệng lên.
Hiếu kì.
Không phải là chuyện tốt.
Một lúc sau người của Tô Khánh Nam cầm một cái hộp đến, mở máy kiểm tra tra, máy kiểm tra phát ra tiếng cảnh báo tút tút tút.
Tô Khánh Nam kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thản nhiên nhìn anh.
Anh mở điện thoại ra: “Tra thiên nhãn cho tôi, mấy ngày nay có ai động vào xe tôi.”
Người của Tô Khánh Nam tìm thấy camera dưới gầm xe, đưa cho Tô Khánh Nam.
“Vào nhà kiểm tra nữa.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Thuộc hạ của Tô Khánh Nam nhìn anh.
“Đi kiểm tra thật kĩ vào.” Tô Khánh Nam ra lệnh.
Thuộc hạ của anh đi về phía cửa nhà..
“Em đã sớm đoán ra rồi?” Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi Bạch Nguyệt.
“Linh nói chuyện này trừ tôi ra chỉ nói cho anh biết, tôi rất chắc chắn trong nhà mình không có camera, người của tôi cũng sẽ không bán đứng tôi.
Người giết chết mẹ anh là người khác, xem ra cũng là vì chứng cứ.
Linh vừa nói xong, tối đó mẹ anh đã sảy ra chuyện, không phải là bị truyền ra từ chỗ anh thì chính là bị truyền ra từ chỗ tôi.
Nếu như chỗ anh đã có nội gián, vậy thì nghe lén chính là việc mà chúng hay làm.
Con người anh khá cẩn thận và cảnh giác, cũng thường hay ra vào một số khu vực phi thường, ở đó đều có máy nghe trộm, cho nên sẽ không động vào điện thoại và người anh.
Nơi anh ở lâu nhất chính là trên xe và trong nhà, nội gián nhất định sẽ không bỏ qua hai chỗ này.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Cũng có khả năng là mẹ anh không cẩn thận nói ra thì sao?” Tô Khánh Nam đoán.
“Mẹ anh giấu nhiều năm như vậy rồi, đến người con duy nhất là anh cũng không nói, anh nghĩ rằng bà sẽ kể cho ai? Cho dù bà muốn uy hiếp ai đó thì vào tình thế lúc này cũng không cần thiết, cho nên không thể nào là do bà ta truyền ra được. Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
Tô Khánh Nam hiểu rồi, ánh mắt sắc nhọn quét về hướng cửa ra vào, anh bước nhanh vào hỏi thuộc hạ: “Kiểm tra như nào rồi?”
“Trong nhà có 12 chỗ bị lắp camera, hầu như mỗi căn phòng đều có.” Thuộc hạ của Tô Khánh Nam báo cáo.
Tô Khánh Nam nghiến chặt răng, ánh mắt quét về phía nữ giúp việc.
Họ sợ đến cúi gằm đầu.
Bạch Nguyệt nhìn bộ dạng họ như vậy cũng đoán ra được rồi, cô nhớ lại những lời hôm nay mình đã nói có cơ mật gì không.
Lúc Lâm Tiến gọi điện cho cô.
Những cái khác đều không có vấn đề gì.
Câu cuối cùng cô nói là: Sau này tôi sẽ giải thích với anh ấy, Hùng Đại Ninh trước khi chết viết một câu, đồ để ở chỗ cũ, nếu tôi đoán không nhầm thì những thứ đó là chứng cứ, chúng ta tìm mọi cách tìm ra.
Anh ấy, cũng may cô chưa nói là Cố Lăng Kiệt.
Có điều......
“Tô Hoài Nam, anh mau cho người qua chỗ mẹ anh, tôi nghi đã có người qua đó rồi.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Tô Khánh Nam đang định gọi điện đi thì có cuộc gọi đến nên anh nhấc máy luôn.
Bạch Nguyệt thấy sắc mặt anh âm trầm, trong đáy mắt tràn ngập sát khí.
Tô Khánh Nam cúp điện thoại rồi nói với Bạch Nguyệt: “Bạch Nguyệt, em về phòng trước, cho dù có sảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài, một khác nữa anh sẽ đi tìm em.”