Chương 893: Chỉ Là Kích Động Nhất Thời Nhưng Lại Đau Thấu Tim
CHƯƠNG 893: CHỈ LÀ KÍCH ĐỘNG NHẤT THỜI NHƯNG LẠI ĐAU THẤU TIM
Lưu San ngủ một giấc tới trưa, lúc tỉnh dậy Thẩm Diên Dũng đã không còn bên cạnh.
Cô ngáp một cái, chậm chạp rời giường, đánh răng rửa mặt, cũng không chảy đầu đã đi tìm Thẩm Diên Dũng.
Cô nghe được tiếng nói của anh truyền từ phòng sách tới: “Kéo dài thêm hai ngày nữa đi, cũng không gấp lúc này, vừa mới qua tết ở bên cạnh người nhà không tốt hơn sao? Tôi còn có việc, hai ngày nữa sẽ trở về. Vậy đi, tôi biết rồi, cứ vậy đi!"
Lúc Thẩm Diễn Dũng nói “cứ vậy đi” lần thứ hai giọng điệu của anh đã không còn kiên nhẫn, vô cùng khó chịu và không cho phép từ chối.
Lưu San căng thẳng.
Cô biết chẳng bao lâu nữa anh sẽ rời khỏi đây.
Những ngày anh ở đây, mỗi ngày cô đều rất vui, cùng nằm trên sô-pha xem ti vi với Thẩm Diên Dũng, cùng chơi game với anh, còn ăn những món ngon với anh, chạy bộ cùng anh.
Bất kể làm chuyện gì bọn họ cũng đều làm chung với nhau.
Cô rất mất mát, sự mất mát này đang lớn dần lên. Cô muốn mình biến thành cô bé tí hon, như vậy cô mới có thể chui vào trong túi của anh, ở bên cạnh anh mãi mãi.
Thẩm Diên Dũng mở cửa ra, thấy Lưu San đang đứng trước cửa phòng sách.
Anh đoán chừng cô đã nghe được, lưu luyến nhìn cô, nhưng lại không nói gì chỉ ôm cô thật chặt.
Lưu San mỉm cười, nghĩ tới Dì Chu, tâm trạng của cô dường như hơi ổn định hơn, vỗ vai Thẩm Diên Dũng, nhìn như rất hào phóng nói: “Tình cảm của hai người nếu là lâu dài thì sợ gì sáng nắng chiều mưa. Nếu hai chúng ta cách biệt chân trời, anh có thể len lén gọi video call cho em mà."
Thẩm Diên Dũng lưu luyến nhìn Lưu San.
Lưu San cười vui vẻ, ánh mắt cong cong, giống như sao băng sáng chói.
"Không được phép quyến rũ đàn ông khác, nếu có đàn ông khác thích em, nhất định phải từ chối thẳng thừng, nhất là đứa bé viết thư tình kia. Con trai của em cũng là anh lớn rồi, từ chối thẳng cậu ta đi, có biết không?" Thẩm Diên Dũng dặn dò.
"Nếu cậu ấy lại tìm em, em sẽ từ chối cậu ta ngay. Chẳng qua em cảm thấy đây là trò đùa dai của bọn chúng mà thôi, đại loại như trò đại mạo hiểm ấy mà."
Thẩm Diên Dũng "..."
Anh hoàn toàn không yên tâm cô.
"Mùng ba anh đi rồi, sau khi anh đi, anh sẽ bảo Rosen đến đây chăm sóc em."
"Có thật không?" Ánh mắt Lưu San sáng lên, cô thích Rosen, không phải là loại yêu thích giữa nam và nữ mà giống với chị em, giống người thân hơn.
Dù sao Rosen cũng thực sự rất tốt với cô, nếu không phải Rosen giúp cô chặn phát súng kia, cô đã chết từ lâu rồi.
"Không cho phép quyến rũ Rosen." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở một câu.
"Anh yên tâm đi, em chỉ xem Rosen là em trai thôi. Bạch Nguyệt quen biết rất nhiều cô gái xuất sắc, em giới thiệu cho cậu ấy làm quen một chút." Lưu San vô tư nói.
"Cậu ấy đã cứu em, anh muốn mua một căn biệt thự ở Hương Tuyết Duyệt Hải tặng cho cậu ấy, sau này cũng dễ chăm sóc lẫn nhau. Cậu ta thận trọng, hiểu biết nhiều, vừa đúng có thể chăm sóc người không cẩn thận như em." Thẩm Diên Dũng dịu dàng nói.
Lưu San giơ ngón tay cái lên: “Xuất sắc!"
Thẩm Diên Dũng nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô, vội cúi đầu, muốn hôn cô.
Lưu San che miệng lại ngay lập tức"Em còn chưa ăn, rất đói."
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ: “Được, vậy chúng ta đi ăn trước đi."
"Ăn xong sẽ đại chiến ba trăm hiệp." Ánh mắt Lưu San sáng lấp lánh nói.
Trong mắt Thẩm Diên Dũng cũng lóe sáng nói: “Được."
Sau khi ăn xong, bọn họ cũng chiến đấu mấy hiệp ở những chỗ khác nhau.
Lưu San khóc không ra nước mắt, cô nói đại chiến chính là chiến đấu trong game mà.
Có điều, Thẩm Diên Dũng hai ngày nữa sẽ đi rồi, cô cũng muốn thích làm gì thì làm, dù sao lần sau gặp mặt không biết là ngày tháng năm nào? Có thể sống với nhau ngày nào thì tốt nhất cũng đừng tách ra cho dù chỉ là trong phút giây.
*
Mục Uyển cũng nghĩ, cô và Hình Thiên sắp phải chia cách, cho nên mỗi một phút, mỗi một giây cô cũng không muốn rời xa Hình Thiên.
Nhng sự thực là vừa rạng sáng ngày hôm sau Hình Thiên đã không có ở nhà, anh ra ngoài rồi.
Trước đây anh đi ra ngoài, làm gì, có mục đích gì đều sẽ nói với cô, phân tích cho cô hiểu, dạy cô từng chút một, cho dù là đi làm, đi ứng phó, đi sắp xếp cục diện anh đều nói cho cô biết.
Bây giờ dù sao cũng sắp ly hôn, tất cả mọi chuyện của anh nhanh thôi sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Anh không nói gì đã vội ra ngoài.
Cô cũng không hỏi, mặc áo khoát lông vào, bên ngoài tuyết vẫn rơi. Trải qua buổi tối ngày hôm qua tuyết đọng dày khoảng năm sáu mét, cô bước lên để lại dấu chân thật sâu trên lớp tuyết.
Cô đến xem hoa huệ dạ hương, tất cả đã bị chôn vùi trong lớp tuyết, không biết có sống được không?
Trong lúc ngẩng đầu lên tất cả đều là một mảnh trắng xóa rất đẹp nhưng cũng rất hoang vu. Vốn dĩ bản thân mùa đông đã rất hoang vu, lạnh lẽo.
Cô đi dọc bên bờ hồ, từng cơn gió lạnh thổi tới, tạt vào mặt cô.
Di động lại vang lên, cô lấy ra xem là một số máy lạ, cô tháo bao tay ra nhấn nút nghe.
"Em đang ở đâu?" Tiếng nói của Lục Bác Lâm truyền đến từ di động.
Mục Uyển bình tĩnh hơn dự đoán, nếu đổi lại là tính cách trước đây, cô sẽ nói tôi ở đâu thì có liên quan quái gì đến anh.
Nhưng mà Mục Uyển của quá khứ đã chết rồi.
"Anh tìm em có chuyện gì không? Mục Uyển hỏi lại, sau đó ngồi xổm xuống đất. Ngón tay ấn xuống đám tuyết mềm mại, xôm xốp, cảm thấy mình như vậy rất ấu trĩ, rất buồn cười.
"Anh đã ly hôn với dì út của em rồi." Lục Bát Lâm giải thích.
"Tôi biết, ngày hôm qua đã biết rồi. Dì tôi rất quyến luyến anh. Dì ấy còn gọi điện thoại đến mắng tôi đấy. Ha ha." Mục Uyển cười nói.
"Đối với anh ly hôn là chuyện tốt. Trước đó anh đã muốn ly hôn rồi, nhưng không được. Không ngờ lần ly hôn này anh nhận được nhiều hơn. Anh không muốn ở lại nước M nữa, bây giờ anh cũng đã có đủ tiền, anh không muốn ở lại nước Mỹ, bắt đầu từ bây giờ anh chỉ đối xử tốt với một mình em. Trong mắt chỉ có một mình em, trong lòng anh vẫn chỉ có em." Lục Bác Lâm bày tỏ với cô.
Mục Uyển cong khóe môi, đứng lên. Không biết có phải là do hạ đường huyết hay không mà cô hơi choáng váng, đứng không vững, một đầu gối quỳ trên tuyết.
Lục Bất Lâm không nghe Mục Uyển trả lời, tưởng rằng cô đã cúp mày, anh ta hét lên: “Uyển Uyển.”
Mục Uyển tỉnh táo lại, chậm rãi đứng lên: “Tại sao, anh thích tôi?"
"Tại sao gì chứ? Bắt đầu từ lúc em cứu tôi, trong lòng tôi tất cả đều là em."
"Trong lòng anh tất cả đều là tôi, vậy mà anh có thể lên giường với dì út của tôi, nếu trong lòng anh có một chút không phải là tôi, anh cảm thấy anh sẽ đối xử với tôi thế nào?" Mục Uyển mỉa mai nói.
"Về chuyện này anh đã giải thích với em rất nhiều lần, là do dì út của em dụ dỗ anh, thừa lúc anh uống say, anh tưởng là em, chỉ có cô ta mới dùng cách này uy hiếp anh..."
"Lục Bác Lâm, sao anh không thẳng thắn một chút chứ?" Mục Uyển cắt ngang lời anh ta: “Dì ấy thỏa mãn khát vọng sinh lý của anh, nếu không cũng sẽ không có hết lần này đến lần khác. Lúc đó, anh là cam tâm tình nguyện. Nhưng anh càng hiểu rõ dì ấy là người thế nào. Trong lòng anh có dì ấy, nên mới lên giường với dì ấy. Nhưng anh sẽ không yêu dì ấy. Sau khi lên giường với dì ấy, tinh thần anh trở nên trống rỗng. Mà đối với anh, bởi vì tôi đã từng cứu anh cho nên mới trở nên đặc biệt..."
"Đúng, tôi có kích động với dì út của em, nhưng sau khi kích động qua rồi, tôi nghĩ tới em thì sẽ hối hận..."