Chương 924: Bảo Hổ Lột Da, Sẽ Bị Ăn Tới Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
CHƯƠNG 924: BẢO HỔ LỘT DA, SẼ BỊ ĂN TỚI XƯƠNG CỐT CŨNG CHẲNG CÒN
"Em xem tôi làm một kẻ lỗ mãng chỉ có dũng không có mưu, hay cảm thấy mỹ nhân kế có tác dụng với tôi thế?" Hạng Thịnh Duật dựa vào ghế, tay chống đầu và thoải mái nói.
"Tôi nghĩ anh có tài trí mưu lược hơn người. Dù sao anh bị bà Lan Ninh đè ép còn không bằng để tôi đè ép, đúng không?" Mục Uyển nói với ẩn ý sâu xa.
Trong mắt Hạng Thịnh Duật chợt sáng lên rồi hôn môi cô.
Mục Uyển đã đứng dậy nhanh hơn một bước, ngồi ở trên bàn: “Anh cũng không cần phải đồng ý ngay. Anh không đồng ý cũng nằm trong suy đoán của tôi rồi. Hạng Thịnh Duật, anh thông minh, có mưu lược lại sáng suốt, không gan dạ."
Hạng Thịnh Duật tiến lên, giống như một con sư tử đực mà giữ vai của cô lại, đẩy cô ngã lên trên bàn, ánh mắt càng sắc bén hơn: “Đừng dùng phép khích tướng với tôi, không có tác dụng với tôi đâu."
Mục Uyển không hề sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh giống như mặt nước phẳng lặng, nhìn anh ta: “Xem ra tôi muốn đi tới Bộ ngoại giao thì không thể thông qua anh được rồi. Nếu có người khác giúp tôi vào trong, anh có thể đừng ở bên trong gây khó dễ được không?"
"Em muốn làm nhân viên ngoại giao à? Nước nào vậy? Nước A sao?" Hạng Thịnh Duật nghi ngờ hỏi.
Mục Uyển cười khẽ một tiếng: “Nếu như chỉ làm nhân viên ngoại giao cho một đất nước nào đó, vậy anh cũng quá coi thường tham vọng của tôi rồi. Tôi chính là muốn thay thế bà Lan Ninh, làm bộ trưởng của cả Bộ ngoại giao."
Cô ôm lấy cổ của Hạng Thịnh Duật: “Thế nào, anh sợ rồi sao?"
Hạng Thịnh Duật đột nhiên hôn lên môi Mục Uyển. Mục Uyển chưa kịp đề phòng đã bị anh ta hôn được. Cô phiền não nhíu mày, nhưng trong nháy mắt đã cố gắng ép mình phải lấy lại bình tĩnh.
Dù thế nào cô cũng không phải là Mục Uyển, mà là Hạng Uyển muốn hư hỏng đến tận xương tủy. Mình không mạnh mẽ lên thì làm sao bảo vệ được những người khác chứ?
Chỉ là khi Hạng Thịnh Duật muốn thò sâu lưỡi qua thì cô đẩy anh ta ra: “Tướng quân Hạng, chỉ ăn không trả tiền, muốn chơi miễn phí sao?"
"Em chỉ cần làm người phụ nữ của tôi là được rồi. Lấy lòng tôi, em có thể nhận được vinh quang cao nhất." Hạng Thịnh Duật thâm trầm nói, trong mắt vẫn sáng ngời, nhìn kỹ cô.
"Tôi không lấy lòng bất kỳ kẻ nào, đã leo lên anh còn muốn leo lên đỉnh cao, dựa vào anh à?" Mục Uyển đẩy mạnh anh ta ra.
Hạng Thịnh Duật không hề nhúc nhích.
"Anh rất nặng đấy, tướng quân Hạng." Mục Uyển bất đắc dĩ nói.
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi: “Có nặng hơn nữa thì em cũng phải chịu cho tôi."
Anh ta ngang ngược nói rồi lại hôn Mục Uyển.
Mục Uyển nóng lên liền tát về phía mặt anh ta, Hạng Thịnh Duật dường như biết trước liền nắm lấy tay cô và đè xuống mặt bàn.
Mục Uyển chán nản, Mục Uyển dịu dàng hiền lành chỉ dành cho Hình Thiên. Hạng Thịnh Duật lại hiểu rất về Hạng Uyển tối tăm lại ngang ngược tàn bạo.
Nếu cô là rắn rết, Hạng Thịnh Duật càng là thú dữ.
Cô đỏ mắt, cố nhịn không rơi nước mắt.
Khóc không có tác dụng. Ở đây không có Hình Thiên, không người nào quan tâm và bảo vệ cô, cô có chỉ có một mình, không tránh được, vậy thì chiến đấu đi.
Cô ôm gáy của Hạng Thịnh Duật, hai chân quấn lấy bên hông của anh ta và kéo anh ta tới gần cô.
Hơi thở của Hạng Thịnh Duật trở nên nặng nề.
Cô cũng cảm giác được sự thay đổi rõ ràng trên cơ thể của Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển sợ hãi, cô chỉ muốn phóng hỏa nhưng không hề muốn chơi với lửa.
Hạng Thịnh Duật thả đôi môi sưng đỏ của cô ra, nắm lấy cằm của cô: “Tôi không muốn chờ ba tháng nữa, em hãy trả lời tôi ngay bây giờ đi, em có muốn làm người phụ nữ của tôi hay không?"
"Lợi ích còn chưa thấy được, ngược lại đã cho anh ăn trước, vậy tính thế nào cũng không có lợi." Mục Uyển lý trí nói, cố che giấu đi sự khủng hoảng trong mắt.
"Trong một tuần, tôi sẽ thu xếp cho em vào Bộ ngoại giao." Hạng Thịnh Duật cam đoan.
Mục Uyển kinh hãi.
Hạng Thịnh Duật người này cho dù thâm độc, nhưng là người nói một lời nặng như núi. Chỉ cần là chuyện anh ta đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Vì vào Bộ ngoại giao mà đưa mình lên, khoản nợ này không có lợi. Hạng Thịnh Duật quá khôn khéo, không phải là người dễ dàng bị lừa dối như vậy.
"Ha ha, tôi dùng con rể của bà Lan Ninh, còn làm việc ở dưới tay của bà ta. Tôi vẫn phải suy nghĩ cẩn thận đã." Mục Uyển từ chối.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại, con ngươi thu nhỏ và hiện ra ánh sáng sắc bén: “Cho nên vừa rồi em chỉ thăm dò tôi, muốn tìm ra giới hạn của tôi ở đâu thôi sao?"
"Tôi cho rằng anh sẽ vì tôi mà thay đổi một giới hạn." Mục Uyển cong môi lên đầy quyến rũ mà mờ mịt.
Hạng Thịnh Duật cắn một cái vào môi của cô, còn cắn rất mạnh. Mục Uyển bị đau nên nhíu mày nhìn về phía anh ta.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy và chỉnh lại quần áo, cười nhạt nhìn cô: “Em biết phân tích tôi là phải trả giá đắt. Cơm trưa không ăn nữa, buổi tối tôi tới tìm em."
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật xoay người rời đi. Buổi tối anh ta tới tìm cô, những lời này ẩn chứa quá nhiều ám chỉ, cô phát hiện mình có chút không chịu nổi.
Sau khi Hạng Thịnh Duật rời khỏi đó, Hắc Muội bước vào và nhìn thấy Mục Uyển đang ngồi đờ người ở trên bàn thì lo lắng đi tới: “Cô chủ, chị không sao chứ?"
"Bảo hổ lột da sẽ bị ăn tới xương cốt cũng không con. Lý tưởng là đầy đặn mà thực tế thì cảm giác quá xương xẩu. Không có người nào là kẻ ngu si, cũng không có ai ngu như mình." Mục Uyển lẩm bẩm nói.
"Cô chủ." Hắc Muội nhìn Mục Uyển còn đang ngẩn người, còn muốn nhập định thì lại lo lắng kêu lên một tiếng.
Mục Uyển hít sâu một hơi và hoàn hồn, vén sợi tóc bên mặt rồi nhìn về phía Hắc Muội, môi hơi cong lên: “Tôi không sao. Anh ta không ăn cơm, chúng ta ăn ở đây đi."
"Người đàn ông vừa rồi thoạt nhìn không dễ chọc đâu. Em thấy anh ta đi ra ngòai với sắc mặt thật sự không tốt, liệu có thể gây bất lợi cho chúng ta không?" Hắc Muội hỏi.
"Khi anh ta vui mừng cũng không cười, khi tức giận cũng không thể hiện ra mặt, vẻ mặt không ngừng biến hóa không phải là tâm trạng thật sự của anh ta, không cần quan tâm tới anh ta." Mục Uyển nói xong liền từ trên bàn đứng lên.
Lúc đầu thật sự đã quyết định ở bên cạnh Hạng Thịnh Duật, dù sao cô chỉ cần ngăn chặn anh ta thì nhà họ Hạng sẽ không có người nào đi làm Tổng thống nữa.
Nhưng cô vừa về nước, Hạng Thịnh Duật đã cho cô một đòn ra oai phủ đầu. Nhận biết nhạy bén và hiểu rõ như lòng bàn tay của anh ta đã làm cho cô hiểu được Hạng Thịnh Duật cũng không phải Hạng Thịnh Duật năm năm trước nữa.
Anh ta lý trí khi đứng trước tình cảm, anh ta cũng là kẻ vô tâm. Cô không kéo được bước chân của anh ta, ở lại bên cạnh anh ta, mình không được gì, trái lại còn bị anh ta khống chế, rất nguy hiểm. Cho nên cô không thể ở lại bên cạnh anh ta.
Cô dùng kế hoạch B, lấy yếu đấu mạnh. Cái cô có, chỉ là sự kiên trì bền bỉ.
Cô từng nghe nói về câu chuyện của Bạch Nguyệt. Trước kia Bạch Nguyệt là một bác sĩ khoa sản, vì được ở cùng với Cố Lăng Kiệt mà cô ấy đã bỏ qua công việc, đi thi nhân viên công vụ, làm bên kiểm tra kỷ luật. Nhưng Cố Lăng Kiệt mất trí nhớ, làm cho tất cả cố gắng của cô ấy đều trôi theo dòng nước. Cô ấy không bỏ cuộc, lại đi ra nước ngoài học tâm lý, thành chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong nước, vận dụng tài trí thông minh của cô ấy để đấu thắng Tả Đoàn Niên, đấu thắng Tô Chung, đấu thắng Thịnh Đông Quang, thành người khiến cho quan chức chính phủ nước A đều phải kiêng kỵ nhất, còn mời cô ấy vào nội các.
Bây giờ, cô ấy là phó khu trưởng khu hành chính đặc biệt, vợ của khu trưởng, chẳng khác nào có một nước nhỏ độc lập, mạnh mẽ lại giàu có.
Cô bằng lòng học tập, bằng lòng làm lại từ đầu, vấn đề là...