Chương 1175: Người Đáng Yêu
CHƯƠNG 1175: NGƯỜI ĐÁNG YÊU
“Nếu đã là hi sinh vì gia đình, tại sao còn phải tính toán, nếu như trong lòng cảm thấy không công bằng, vậy thì đừng làm nữa, nếu như cam tâm tình nguyện, vậy thì nỗ lực mà làm, vừa muốn hi sinh, lại không muốn cam tâm tình nguyện, mâu thuẫn với chính bản thân, chắc chắn sẽ phải chịu khổ rồi, không phải chính mình tự tìm lấy sao, có ai bắt cô ta làm đâu. Là cô ta không rõ được bản thân mình muốn gì?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển mới nghe cũng cảm thấy rất tức giận, đây không phải là mẫu đàn ông khô khan sao?
Nhưng nghĩ kĩ thì không thể phản bác lại được, hình như cũng có lý.
“Vì vậy mọi chuyện đều là do phụ nữ đáng đời phải không, cô ấy phải chăm con là đáng đời, làm việc nhà cũng là đáng đời, liều mạng kiếm tiền cũng là đáng đời.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười, nhìn cô: “Tôi cảm thấy em tức giận lên rất xinh đẹp.”
Mục Uyển: “…”
Cô ngơ ra, Hạng Thịnh Duật… bị sao vậy.
“Không phải anh vẫn hay chê em xấu sao?” Mục Uyển hỏi, quan sát sắc mặt của anh.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, ánh mắt không che giấu sự say đắm: “Dáng vẻ trước kia quả thật rất xấu, thay vì nói là xấu, chẳng bằng nói là giả vờ, em rõ ràng là một người ăn nói cộc cằn, lại giả vờ dáng vẻ dịu dàng động lòng người, đó còn là em sao?”
“Dịu dàng động lòng người có gì tốt, anh bị bệnh thích ngược à?” Mục Uyển nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạng Thịnh Duật nhích gần lại: “Tôi có bệnh gì, em rất rõ mà.”
Mục Uyển nghe hiểu ý của anh, nhớ lại những biểu hiện của anh, hình như lại vô tình bị kéo theo suy nghĩ của anh rồi.
Cô nhìn anh: “Lan Ninh phu nhân đã đứng ở vị trí rất cao rồi, cái gì cũng có, danh dự, địa vị, quyền lợi, vẫn còn muốn trèo lên, anh cảm thấy là vì sao?”
“Giống như câu chuyện ban nãy của em, người phụ nữ đó có 6 tỷ rồi, nhưng số tiền đó không đủ cho cô ta tiêu xài, khi cô ta mua được nhà rồi, có 30 tỷ, cô ta lại muốn mua biệt thự, rồi vẫn cảm thấy không đủ, đến khi có 90 tỷ, cô ta lại muốn đổi một cái biệt thự to hơn, luôn cảm thấy không đủ, cô ta không muốn ở mãi vị trí đấy nữa, muốn đi lên cao hơn, nhìn phong cảnh bên ngoài, đây chính là bản tính của con người.”
“Phong cảnh phía trên chưa chắc là sẽ hạnh phúc, nhưng quá trình tiến về phía trước lại rất vất vả, phong cảnh hiện tại chưa thể nhìn thấy hết được những vẻ đẹp, mù quáng tiến về phía trước, sao có thể thấy được những cảnh đẹp.” Mục Uyển nói.
“Vậy em muốn danh hiệu An Ninh phu nhân để làm gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em và mấy người đó không giống nhau.” Mục Uyển nói, lời nói tiếp theo, cô không nói ra.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh đi, cố tình hỏi: “Có gì không giống?”
Những người như anh, chỉ cần đứng ở vị trí của chính mình, là đã có thể ngắm được những phong cảnh rất đẹp, chỉ cần dụng tâm, có ý định, là có thể ngắm được vô số những cảnh đẹp.
Cô cần phải nỗ lực, mới có thể thay đổi được cuộc sống không có tự do, bị trói buộc, cô không cần địa vị quá cao, không cần nhiều quyền lợi, nhưng cô muốn tự do.
Nếu nói những lời này ra, Hạng Thịnh Duật chắc chắn sẽ tức giận.
“Em không muốn nói.” Mục Uyển nói: “Nghỉ ngơi một lát.”
Cô nhắm mắt, dựa vào ghế.
Hạng Thịnh Duật mím chặt môi, cho dù cô không nói, anh cũng biết rõ.
Anh lấy con chuột ra, ấn vào đầu nó.
Con chuột nhảy lên nhảy lại mấy bước.
“Mày nói xem mày có ngu ngốc hay không, cứ mãi đứng ở chỗ cũ, như vậy mới bị người ta nắm trong lòng bàn tay.” Hạng Thịnh Duật nói với con chuột.
Mục Uyển mở mắt, thấy anh đang nói chuyện với con chuột, biểu hiện không có vẻ khắc nghiệt, mà lại có vài phần mê man, vài phần bất lực.
Không giống với Hạng Thịnh Duật mà cô quen biết trước kia.
Mục Uyển cướp con chuột từ trong tay anh.
“Làm gì?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày.
Mục Uyển lại đặt con chuột vào trong tay anh.
Hạng Thịnh Duật nắm chặt con chuột, nhìn Mục Uyển: “Em có trẻ con hay không thế?”
Cũng không biết là ai trẻ con, nói chuyện với con chuột, đến cả những con chuột thật còn không thể hiểu lời anh nói nữa là.
Cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, mở lòng bàn tay ra, ấn vào đầu con chuột.
Con chuột lại đi qua đi lại trên bàn tay anh.
Mục Uyển nhìn anh, đáy mắt lướt qua tia gian trá, lại cướp đi con chuột từ trong tay anh, giấu ra sau lưng.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Đưa đây.”
Mục Uyển cười, lắc đầu, ánh mắt đầy sự khiêu khích.
Hạng Thịnh Duật có chút lo lắng.
Hồi bé cũng có một lần như vậy, cô lấy trộm vở bài tập của anh, cũng là dáng vẻ đắc ý như thế này.
Anh đi cướp lại quyển vở của chính mình, lại bị cô vứt xuống hồ.
“Em sẽ không vứt con chuột ra ngoài cửa rồi chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhướng mày, gật đầu.
“Dừng xe.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Sở Giản ghét bỏ nhìn ông chủ nhà mình.
Chiếc xe mấy chục tỷ, ông chủ nhà anh cũng không thèm chớp mắt, muốn phá liền phá, đến những món đồ giá trị hơn còn có thể tặng đi được.
Con chuột kia, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì đắt đỏ, vài chục nghìn là cùng, có cần phải xem như bảo bối thế không?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng anh vẫn phải dừng xe.
“Sở Giản. Đi ra ngoài cửa trông.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Giản trợn mắt, bất lực xuống xe, đứng ở phía ngoài cửa.
“Bây giờ em có thể vứt rồi.” Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.
Mục Uyển cười: “Đưa tay đây.”
“Làm gì?” Hạng Thịnh Duật khẽ nhíu mắt, tuy không tình nguyện nhưng vẫn đưa tay ra.
Mục Uyển đặt con chuột vào lòng bàn tay anh,
Lúc này, tim của Hạng Thịnh Duật như bị thứ gì đó đụng phải, run rẩy, nhoi nhói, còn có một cảm giác mà anh chưa từng có trước đây.
Mục Uyển của giờ phút này, trong mắt anh, giống như thiên sứ vậy, tỏa ra hào quang chói lóa.
Trái tim anh khẽ rung động, cúi thấp đầu, hôn lên môi của Mục Uyển.
Sợ cô sẽ trốn tránh.
Thậm chí còn sợ bản thân mình thất vọng, nhận lấy tổn thương.
Anh cưỡng ép giữ chặt gáy cô, không cho cô trốn tránh, nhắm mắt lại.
Sở Giản quay người lại, thở dài, nhìn lên bầu trời.
Thật là…
Anh càng ngày càng ghét bỏ ông chủ này rồi đấy.
Một tiếng trước còn từ chối nụ hôn của một người phụ nữ khác, còn quang minh chính đại nói mình thích kiểu người trầm tĩnh.
Bây giờ là sao?
*
Năm phút sao, anh đang đứng trên bờ vực của sự kiềm chế, nếu còn tiếp tục, anh sẽ phát điên mất.
Ở đây, không an toàn, cũng không kín đáo.
Anh không muốn để người khác thấy được vẻ đẹp của người phụ nữ của anh, ra lệnh: “Lái xe.”
“Ồ.” Sở Giản đáp, lên xe.
Mục Uyển nhìn anh, rất rõ ràng, rồi lại rời tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không giống với Hình Thiên một chút nào.
Hình Thiên lịch sự nho nhã, phương diện đó cũng rất nhẹ nhàng, ít nhất là đối với cô như vậy.
Hạng Thịnh Duật thì… tuổi trẻ nhiều sức?
“Đang nghĩ gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Nếu như đã là suy nghĩ, em không muốn nói ra.” Mục Uyển đáp.
“Tôi cảm thấy, em còn huênh hoang hơn hồi nhỏ đấy nhỉ?”
“Hồi nhỏ vô lo vô nghĩ, chuyện gì cũng dám làm, bây giờ đã biết sợ rồi, một người vô tri không có lý trí, một người có phán đoán và IQ, có một người nói với em, em có thể thỏa sức huênh hoang.” Mục Uyển nói, khẽ cười.
Hạng Thịnh Duật đột nhiên cảm thấy không hề tức giận một chút nào, còn có một chút cảm giác ngọt ngào, dâng lên từ trái tim…