Chương 396: Tôi Rất Thích Người Đàn Ông Kia
CHƯƠNG 396: TÔI RẤT THÍCH NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIA
Trần Niệm mở to mắt và chợt nhớ tới Tô Khánh Nam vẫn còn ở phía sau nên không kịp nói tỉ mỉ lại muốn lôi Cố Lăng Kiệt đi.
Cố Lăng Kiệt lạnh mặt, hất tay của cô ra.
Trần Niệm có chút sững sờ.
Cô biết Cố Lăng Kiệt đang tức giận nên im lặng cúi đầu đi về phía trước.
Cố Lăng Kiệt cắn răng cầm cánh tay cô và rẽ qua một hướng khác.
Ở đầu lối ra khác có hai người bảo vệ đang canh giữ.
Cố Lăng Kiệt đưa giấy chứng nhận cho người bảo vệ. Anh ta nhìn lướt qua rồi để bọn họ đi vào trong.
Ra khỏi lối ra, Cố Lăng Kiệt không nói một lời nào đã kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Trần Niệm thấy bên này gần như không có người nào, cơ bản cũng đoán được đây là lối đi dành cho máy bay tư nhân.
Anh kéo cô vào phòng nghỉ mới chịu thả tay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô và trầm giọng nói: “Nói nguyên nhân em tới London đi.”
Trần Niệm nhìn thật lâu vào trong mắt Cố Lăng Kiệt.
Một người hoặc là nói dối thật giỏi, hoặc đừng nói. Bởi vì một khi anh nói dối sẽ phải dùng càng nhiều lời nói dối khác để duy trì lời nói dối này. Anh nói dối càng nhiều sẽ càng dễ dàng bước lên con đường nói dối không thể quay đầu lại.
Mà lời nói dối không phải là sự thật nên nhất thời không cẩn thận sẽ xảy ra sai sót không thể ăn khớp.
“Em và Alan đã từng có bắt đầu, em cảm thấy nếu phải kết thúc cũng nên trực tiếp gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.” Trần Niệm trầm giọng nói.
Lúc này vẻ mặt lạnh lùng của Cố Lăng Kiệt mới dịu xuống: “Nếu em tới chia tay thì có thể nói với anh. Em có biết anh đã lo lắng cho em tới mức nào không?”
“Chia tay với Alan là chuyện của em. Hôm qua em cũng đã nói chúng ta đừng liên lạc, chờ đến Paris hãy gặp lại sau.” Trần Niệm giải thích.
“Cho nên đây là lỗi của anh à?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn cô như thiếu đốt.
Trần Niệm bước tới một bước và ôm lấy thắt lưng của Cố Lăng Kiệt, mặt dựa vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của anh rồi mới khẽ nói: “Em rất ngạc nhiên khi anh tới London. Em nghĩ anh thật sự thích em nên mới chạy tới đây. Nhưng Cố Lăng Kiệt, em cần một chút không gian của riêng mình, em không thích cảm giác bị trói buộc.”
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, nhìn về phía cô: “Anh không phải muốn trói buộc em. Anh chỉ muốn biết trong lòng em rốt cuộc đang suy nghĩ gì thôi?”
Trần Niệm ngẩng đầu nhìn anh, thấy mắt anh đỏ ngầu.
Cô đoán chắc anh đã thức suốt một đêm, đêm qua cũng không ngủ được mấy nên trong lòng lại thấy chua xót và đau lòng.
“Không phải em tới chia tay với Alan sao? Em không nói cho anh biết là sợ anh lo lắng, cũng sợ anh không cho phép nữa. Nếu vậy em sẽ thấy khó xử.”
“Em qua nói chia tay, sao anh có thể không cho phép chứ? Về sau em không thể như vậy nữa. Cho dù tính tình anh không tốt nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý. Em...” Cố Lăng Kiệt dừng lại một lát mới nói tiếp: “Sau này em sẽ biết.”
“Ừ, vậy em lại phải cố gắng tìm hiểu mới được. Nhưng còn một việc nữa. Tô Khánh Nam cũng tới London, anh đừng để cho anh ta nhìn thấy.”
Trong mắt Cố Lăng Kiệt thoáng hiện vẻ nghi ngờ: “Anh ta cũng tới London à? Anh tưởng anh ta phải về nước rồi chứ!”
“Em gặp anh ta trên cùng một máy bay.”
Cố Lăng Kiệt hiểu rõ: “Anh ta đang theo đuổi em à?”
“Em sẽ không thích anh ta, em cũng đã nói rõ với anh ta rồi. Chỉ là... em không muốn để anh ta biết được quan hệ của chúng ta.” Mí mắt của Trần Niệm rũ xuống.
“Em sợ anh ta quấy rối hay là sợ anh ta sẽ làm hại anh?” Cố Lăng Kiệt hỏi dò.
“Cố Lăng Kiệt, em có những nguyên nhân và lý do không muốn để người khác biết nhưng bây giờ em không muốn nói với anh. Có thể một ngày kia em sẽ bằng lòng nói cho anh biết tất cả nhưng không phải là bây giờ. Cho nên anh đừng thăm dò em nữa, được không?” Trần Niệm dịu dàng cầu xin.
Cố Lăng Kiệt suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, em muốn ở lại London bao lâu?”
“Chắc hẳn ngày mai em sẽ đi Pháp.”
“Nếu ngày mai em gặp Tô Khánh Nam ở sân bay, chắc hẳn anh ta sẽ lại đi theo em tới nước Pháp thôi. Anh sẽ ở lại đây. Ngày mai chúng ta đi máy bay tư nhân của anh sẽ an toàn hơn, cũng không cần lo lắng về sau.” Cố Lăng Kiệt ngang ngược nói.
Trần Niệm suy nghĩ một lát nói: “Ừ, vậy hôm nay em sẽ không liên hệ với anh nữa, ngày mai gặp.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Nói chia tay thôi cũng phải lâu như vậy sao?”
“Hôm qua anh đã không ngủ ngon rồi, hôm nay cố gắng nghỉ ngơi đi.” Trần Niệm giải thích.
“Em nghĩ không có tin tức của em thì anh có thể nghỉ ngơi được sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
“Vậy buổi trưa em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Trần Niệm sửa lời.
Lúc này, vẻ mặt Cố Lăng Kiệt mới dịu xuống: “Ừ.”
“Vậy em ra ngoài trước đây.” Trần Niệm khẽ nói.
Cho dù Cố Lăng Kiệt không muốn nhưng vẫn để cho cô đi.
Trần Niệm ra khỏi phòng nghỉ.
Các hành khách trên chuyến bay của cô đều đã đi hết. Trên hành vắng vẻ hơn trước rất nhiều. Gần như tất cả mọi người đều tập trung ở chỗ gửi đồ.
Hành lý của cô còn chưa được chuyển ra. Khi cô đi tới đã nhìn thấy Tô Khánh Nam đứng ở phía xa nhìn về phía lối hành lý đưa ra.
Cô suy nghĩ một lát lại gọi điện thoại cho Alan.
Chuông mới đổ một tiếng mà Alan đã nghe máy.
“Tôi nghe được tiếng loa phát thanh. Em đến rồi và đang lấy hành lý đúng không?” Alan mỉm cười hỏi.
“Ừ. Tôi còn đang chờ.”
“Anh sẽ tới ngay đây.” Alan nói xong liền cúp điện thoại.
Trần Niệm nhìn về phía sau nhưng không thấy Alan. Cô chờ một lát mới thấy hành lý được chuyển lên nên tính đi tới lấy.
Chợt thắt lưng cô bị một người ôm lấy.
“Tiểu Niệm.” Alan kêu lên và cúi đầu, hôn lên trên mặt cô.
Trong lòng Trần Niệm run lên, liếc nhìn Alan.
Alan cười rạng rỡ: “Tôi rất nhớ em.”
Trần Niệm im lặng một lát mới: “Hành lý của tôi ra rồi.”
“Là cái nào vậy, để anh lấy giúp em cho?” Alan hỏi và nắm tay Trần Niệm.
Bởi vì Tô Khánh Nam ở đó nên Trần Niệm không hất tay anh ta ra, chỉ vào chiếc va li bằng da trâu màu xanh da trời.
Alan thả tay Trần Niệm ra và đi tới kéo va li xuống: “Xe tôi đang đỗ ở bên ngoài. Em đi theo tôi đi.”
Trần Niệm đi theo sau lưng Alan, không hề quay đầu nhìn Tô Khánh Nam. Cô hít sâu một hơi và nhìn một bên mặt của Alan, ánh mắt tối lại.
Alan dẫn cô ra khỏi sân bay.
Anh ta lái một chiếc Lamborghini.
“Tôi đã đặt khách sạn cho em rồi. Em về khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi trưa chúng ta sẽ cùng ăn cơm. Bà nội tôi rất muốn gặp em đấy.” Alan mỉm cười nói, trong giọng nói đầy vẻ vui mừng.
Trần Niệm thật sự không đành lòng nói chia tay ngay bây giờ, nhưng có mấy lời cho dù tàn nhẫn mấy nhưng tóm lại vẫn phải nói.
“Alan, tôi tới là có lời muốn nói với anh.” Trần Niệm mở miệng nói.
“Sao vậy?” Alan quan sát vẻ mặt Trần Niệm, vẻ tươi cười cũng biến mất: “Em lên xe trước đã.”
Anh ta rất lịch sự mở cửa xe.
Trần Niệm ngồi lên, Alan lái xe đi.
Trần Niệm không nói gì. Trong lúc lái xe không phải là thời điểm tốt để nói chuyện này.
Alan đỗ xe ở trước cửa lớn của khách sạn Heston, tháo dây an toàn và đang muốn đẩy cửa xe ra, Trần Niệm chợt nắm tay anh ta.
Alan liếc nhìn tay của Trần Niệm, sau đó ánh mắt theo cánh tay cô nhìn lên trên.
“Alan, tôi có thể tin tưởng anh được không?” Trần Niệm hỏi.
“Đương nhiên.” Alan không hề suy nghĩ đã nói vậy. Anh ta xoay người đối diện Trần Niệm, chờ cô nói chuyện.
“Trong trái tim của tôi có thích một người. Bởi vì rất thích, thích đến mức bằng lòng buông tha anh ấy. Nếu như trên thế giới này còn có thứ gì đáng để tôi lưu luyến thì chính là anh ấy. Cho nên tôi nghĩ, tôi không thể thích anh được. Tôi xin lỗi vì trước đó đã lợi dụng anh.”