Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: Du Lịch Một Mình​




CHƯƠNG 137: DU LỊCH MỘT MÌNH
“Bác sĩ Phó, có nhịp tim rồi.” Y tá chỉ máy đo nhịp tim nói.
Tô Khánh Nam kích động, nắm chặt bàn tay Bạch Nguyệt, ấn mạnh vào huyệt nhân trung, nước mắt nóng hổi chảy ra, rơi lên mu bàn tay Bạch Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, sống lại là tốt rồi, sống lại là tốt rồi.” Tô Khánh Nam nghẹn ngào nói.
Câu nói này là anh nói cho chính mình nghe, say đắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bạch Nguyệt.
Cô giống như đang ngủ vậy, rất xinh đẹp.
Một vẻ đẹp đặc biệt, hơn nữa…độc nhất vô nhị.
*
Bạch Nguyệt vì cổ tay đau rát mà tỉnh lại, mở mắt ra.
Đôi con ngươi tĩnh lặng như nước.
Lọt vào tầm mắt là trần nhà màu trắng.
Trong mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Đây là nơi nào, cô quá rõ.
Khi chết đi, cô không thấy đau đớn.
Vừa tỉnh lại, không chỉ trái tim đau, cổ tay cô cũng đau.
Phật nói: Đời người là độ kiếp, những lỗi lầm phạm phải, đều phải trả giá, trả hết rồi, mới có thể tu thành chính quả.
Kiếp trước cô phạm quá nhiều lỗi, vì thế, kiếp này, cô vẫn chưa trả hết sao?
“Tiểu Nguyệt, tỉnh rồi sao. Có đói không? Anh sai người mua bánh hoa quế và cháo trứng muối mà em thích nhất cho em nhé.” Tok Khánh Nam cười nói.
Bạnh Nguyệt lạnh nhạt nhìn Tô Khánh Nam, yên tĩnh đến lạ thường, “Anh, …không nên đưa tôi đến bệnh viện.”
Mắt Tô Khánh Nam có chút đỏ, mang chút sợ hãi.
Anh sợ, ý cô đã quyết.
Bệnh viện có thể cứu được người mắc bệnh nặng, nhưng không cứu được người một lòng tìm cái chết.
“Em quên con của em rồi sao?” Tô Khánh Nam nỉ non hỏi.
“Điều tôi muốn quên nhất, chính là bản thân tôi.” Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời tối rồi, bên ngoài cửa cổ một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Có lẽ con của em hiện giờ còn đang chịu khổ. Em không muốn cứu nó sao?” Tô Khánh Nam lo lắng hỏi.
Trên mặt Bạch Nguyệt không có bất cứ biểu tình gì.
Anh sợ cô không có chút dao động, xoay người tới trước mặt Bạch Nguyệt, kê ghế ngồi trước giường bên của cô.
“Tiểu Nguyệt, anh đồng ý với em, nhất định giúp em tìm lại đứa trẻ, anh không cần em gả cho anh, chỉ cần em vui vẻ là được, anh nói đều là thật lòng thật dạ, nếu anh còn đùa giỡn em, anh sẽ không được chết tử tế.”
“Dựa vào năng lực của Tô Khánh Nam anh, lâu như vậy vẫn chưa tìm được, đứa trẻ đó có lẽ đã chết rồi đi?” Bạch Nguyệt rất lí trí nói.
“Không, vẫn chưa chết, anh đã có đầu mối rồi, khi đó em sinh con ở thành phố K, những người đó là đến có chuẩn bị, không phải ngẫu nhiên gây án, có quan hệ với Cố Lăng Kiệt.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Anh ấy không biết sự tồn tại của đứa trẻ.” Bạch Nguyệt nói.
“Anh điều tra ra được, lúc đó anh ta bị người của tổ chức khủng bố hạ thuốc.
Sau khi thoát ra ngoài, đúng lúc gặp phải em cũng trốn thoát. Vì thế, ép buộc phải quan hệ với em.
Sau khi em ngất đi, anh ta cũng bất tỉnh.
Khi anh ta bất tỉnh, ai đưa anh ta đi, rất là quan trọng.
Người mang anh ta đi biết mối quan hệ của anh ta và em, liệu có phải người mang Cố Lăng Kiệt đi luôn theo dõi em không?” Tô Khánh Nam đoán.
Bạch Nguyệt rũ mắt, làn mi dài che đi đôi ánh mắt cô.
Hóa ra, Cố Lăng Kiệt là bị người hạ thuốc, vì thế mới ép buộc phải quan hệ với cô.
“Người kia đã cứu Tô Lăng Kiệt, sẽ đối đãi tử tế với con trai anh ta, người mẹ gặp chuyện chẳng lành, có lẽ đối với đứa trẻ lại là một chuyện tốt.” Bạch Nguyệt thờ ơ nói.
“Em không muốn nhìn thấy đứa trẻ lớn lên sao?” Tô Khánh Nam nhíu mày.
Bạch Nguyệt khẽ nâng khóe miệng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tô Khánh Nam.
“Rất nhiều chuyện, không phải tôi muốn ra sao thì sẽ như thế.
Cố Lăng Kiệt mất trí nhớ rồi, người mang anh ấy đi là ai, sẽ không ai biết.
Cho dù biết đước rồi, anh cho rằng cha của Cố Lăng Kiệt sẽ trả đứa trẻ cho tôi sao?
Chẳng qua là cắm thêm một nhát dao vào trái tim mình mà thôi.” Cô nói rất thản nhiên, dường như không phải cô đang nói chuyện của chính bản thân mình.
“Anh sẽ giúp em, giúp em lấy lại đứa trẻ.” Tô Khánh Nam chân thành nói.
“Vô công bất thụ lộc, anh giúp tôi, lại muốn lấy đi thứ gì từ tôi?” Bạch Nguyệt lí trí hỏi, cơ bản không tin Tô Khánh Nam.
“Anh không muốn lấy đi thứ gì, anh yêu em, Bạch Nguyệt, anh thật sự yêu em.” Tô Khánh Nam nỉ non.
“Ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, bộ dạng xa cách không muốn người khác đến gần.
Tô Khánh Nam không dám đi.
Anh sợ anh đi rồi, Bạch Nguyệt sẽ làm chuyện dại dột.
Anh gọi điện thoại sai người đi mua bánh hoa quế và cháo trứng muối.
Bạch Nguyệt không ăn.
Anh lại gọi điện thoại cho Lưu San.
Anh hi vọng Lưu San có thể thuyết phục Bạch Nguyệt.
Lưu San nghe tin Bạch Nguyệt tự sát, vội vàng chạy tới.
Cô nhìn thấy Bạch Nguyệt nằm trên giường bệnh.
Cổ tay Bạch Nguyệt vẫn quấn băng gạc, tay trái còn đang truyền nước.
Lưu San chớp mắt đã đỏ hồng đôi mắt, nước mắt chảy ra.
“Tiểu Bạch, tại sao cậu lại làm như thế? Cậu chết rồi, mình biết làm sao đây?” Lưu san vừa khóc vừa đi vào.
Bạch Nguyệt mở mắt, nhìn về phía Lưu San, ánh mặt dịu đi rất nhiều.
Nếu như trên thế gian này còn có chút gì khiến cô lưu luyến, thì đó chính là Lưu San.
“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt nói nhỏ.
Lưu San trèo lên giường, gào khóc.
Tô Khánh Nam đi ra khỏi phòng, thế nhưng không dám rời đi, đứng dựa vào tường.
Hình Cẩm Nhi gọi điện thoại tới, đã là cuộc thứ 20 rồi, anh cũng không muốn nghe, tắt luôn.
“Tiểu Bạch, cậu không thể bỏ mình lại.” Lưu San khẩn cầu nói, “Cậu là người bạn tốt nhất của mình.”
“Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Lưu San, lau nước mắt cho cô.
Lưu San vẫn đang khóc, khẩn cầu nói: “Sau này cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, được không?”
Bạch Nguyệt không nói gì.
Lưu San nắm lấy đôi bàn tay lạnh băng của Bạch Nguyệt.
Cô không nói gì, coi như vẫn chưa đồng ý.
“Tiểu Bạch, chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa, đó là thế giới tối tăm, không có người, không có ánh sáng, không có nước, không có bạn bè, lạnh căm căm, đừng chết.” Lưu San vừa khóc vừa nói.
Bạch Nguyệt nhìn San San, ánh mắt sâu thẳm.
“Cậu chết cũng không sợ, vì sao lại sợ sống cơ chưa, tiểu Bạch, cậu chết rồi, mình sẽ rất đáng thương, cậu biết mà, mình bình thường cười cười nói nói, nhưng nói chuyện quá thẳng, không có ai muốn làm bạn với mình, họ đều nói EQ của mình quá thấp, bên nhau có áp lực, mình chỉ có cậu thôi.” Lưu San càng nói càng đau lòng.
Trong mắt Bạch Nguyệt có chút dao động, cũng đỏ lên, cuối cùng hứa rằng, “Được, mình không chết.”
Lưu San ôm lấy Bạch Nguyệt, “Tiểu Bạch, cậu muốn làm gì, mình sẽ làm với cậu, cậu sẽ không cảm thấy cô đơn, là mình không tốt, không nên để cậu cô đơn một mình ở thành phố Kim Dương, sau này cậu đi đâu, mình sẽ đi đó.”
“Mình muốn ra nước ngoài.” Bạch Nguyệt nói.
Lưu San ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt, “Ra ngước ngoài, đi đâu cơ?”
“Tìm phương hướng cuộc đời.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
Lưu San lo lắng, “Cậu sẽ không ra nước ngoài tìm đến cái chết đó chứ? Trị an ở nước ngoài không tốt lắm.”
Bạch Nguyệt lắc đầu, “Mình đồng ý với cậu sẽ không tìm cái chết, thì sẽ không làm, mình nói được thì sẽ làm được.”
“Mình đi cùng với cậu.” Lưu San không yên tâm
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Điện thoại trong tay, nơi nơi đều là nhà, cả địa cầu chỉ như một cái thôn. Mình muốn, đi du lịch một mình.”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK