Chương 939: Không Nhìn Thấy Thì Có Thể Không Quản, Nhìn Thấy Tôi Không Thể Mặc Kệ
CHƯƠNG 939: KHÔNG NHÌN THẤY THÌ CÓ THỂ KHÔNG QUẢN, NHÌN THẤY TÔI KHÔNG THỂ MẶC KỆ
Bây giờ mà bắt đầu ngủ, ngủ cả đêm thì đến lúc đó sẽ không đau đầu buồn nôn, cô có thể tập trung giúp đỡ anh ấy ngay.
Cô bắt bản thân ngủ, nhưng mà vẫn cứ không ngủ được, cô lo lắng đến mức không ngủ được dù chỉ một chút.
Đây là lần đầu tiên Hình Thiên gặp nguy hiểm, nếu như Hình Thiên chết thì cô cần phải tiếp tục kiên trì sao?
Cô bây giờ... Ngay cả lần đầu tiên cũng không còn, cô sẽ cảm thấy rất thua thiệt, rất tủi thân, rất khó chịu, khổ sở đến phát điên.
Những cơn sóng suy nghĩ cuộn trào trong đầu, cơ bản là không ngủ được.
Cô đứng dậy, đi ra cửa, hỏi 003 cũng đang nghỉ ngơi: "Có thuốc ngủ không?"
003 nhìn cô, nhắc nhở: "Ở trên máy bay không nên uống thuốc ngủ, thời gian dài không vận động sẽ làm máu chảy chậm, không uống đủ nước sẽ gây ra mất nước và biến đổi chức năng đông máu, hàm lượng oxy trên máy bay thấp, tĩnh mạch sẽ hình thành máu đông, máu đông đi đến động mạch phổi sẽ gây tắc động mạch phổi, nếu phu nhân không ngủ được thì có thể nghe nhạc nhẹ sẽ giúp dễ ngủ, lúc tỉnh lại nhớ uống nước, sau đó đi lại một chút."
Mục Uyển thở dài, lại trở về phòng, ngồi ở trên giường, hai tai vẫn rất khó chịu giống như bị gì đó cản lại, không nghe rõ.
Cô nằm trên giường, nằm đã lâu nhưng vẫn không ngủ được, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bây giờ Hình Thiên thế nào?
Không được, cô không thể cứ đợi như vậy.
Cô vẫn lại đi ra cửa, nói với số 003: "Nếu như anh có thuốc ngủ thì cho tôi hai viên."
"Tôi cho phu nhân một viên này!. Sau bốn tiếng sẽ gọi phu nhân dậy đi lại, uống nước." 003 tỉ mỉ nói.
"Cảm ơn."
Mục Uyển uống thuốc ngủ mà 003 cho cô, nhưng cũng nằm rất lâu mới ngủ được.
Đợi lúc cô đến nước Z thì đã là mười ba tiếng sau rồi, lúc này ở nước Z đang là 12 giờ 10 phút, bên này vẫn là ban ngày, cô mở điện thoại di động lên, tiếng thông báo ting ting báo có tin nhắn.
Tám mươi ba cuộc gọi nhỡ đều là của Hạng Thịnh Duật, còn có vài số lạ, trong đó có 12 cuộc là của Hình Thiên.
Mục Uyển lập tức gọi điện thoại cho Hình Thiên, qua ba tiếng chuông thì Hình Thiên đã nhấc máy.
"Hình Thiên, anh đang ở đâu?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
"Đừng hồ đồ. Em mau về đi, cứ ở nước M đợi anh, chuyện ở đây anh có thể tự giải quyết." Hình Thiên tức giận nói, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, còn lạnh lẽo hơn với lần trước cô yêu cầu ly hôn trên truyền hình trực tiếp.
"Em đến rồi, Hình Thiên anh hãy bình tĩnh nghe em nói, em đến đây trừ anh ra không có ai biết, để đảm bảo an toàn cho anh, em không thể để anh xảy ra chuyện, người của em sẽ đến đón em sau 35 giờ nữa, em phải gặp được anh." Mục Uyển tỉnh táo nói.
"Em cứ ở đó đợi, nhắn địa chỉ cho anh, anh sẽ đến đó, nếu như anh không đến thì em hãy đi ngay." Hình Thiên kiên quyết nói.
"Bây giờ anh ở đâu? Em đến đón anh."
"Gửi địa chỉ qua điện thoại cho anh, sau ba phút anh phải tắt điện thoại." Hình Thiên nói xong không để cho Mục Uyển từ chối đã cúp điện thoại.
Lúc anh ấy cúp điện thoại, Mục Uyển nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ mạnh mẽ này như nổ trong lòng cô, khiến trái tim cô nổ thành trăm mảnh.
Cô gửi địa chỉ đi, nói với 003: "Anh ở lại đây, nếu như sau 35 giờ nữa mà không thấy tôi quay lại, Hình Thiên quay lại thì anh hãy đưa anh ấy về nước A, nếu như sau 35 giờ nữa mà cả tôi và anh ấy đều không quay lại, anh hãy về đi, không cần chờ chúng tôi."
003 thật sự bội phục Mục Uyển, dù sao cũng là phụ nữ, nhiều người đàn ông cũng không có được sự gan dạ này.
"Phu nhân muốn đi tìm tổng thống nước A sao? Cô biết tìm ở đâu?" 003 lo lắng hỏi.
"Tôi có thể đến đại sứ quán của nước A, nếu như ở đó không có thì vào đó cũng hỏi thăm được tình hình, dù sao cũng hơn là đợi ở đây không biết làm gì, nếu như chờ thì tôi đến đây làm gì." Mục Uyển nói, lên xe, chuẩn bị súng, nước và thức ăn.
Cô ta không thích giết chóc, không hề thích, nhưng mà vì Hình Thiên, cô ta không lo được nhiều như vậy.
"Phu nhân, tôi và 004 đi với cô, sau 35 tiếng nữa chúng ta cùng nhau trở lại." 003 nói, cầm vũ khí lên xe.
Trên xe treo dấu hiệu của nước M.
Nước M là đất nước trung lập, đã có quan chức ngoại giao đến đây đàm phán, cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng không thể giải quyết, mong rằng lá cờ này có thể giúp cô ư an toàn tìm được Hình Thiên, đưa anh ấy về.
Nếu như không quay về, cô ư sẽ cùng chết với anh
Trên đường đi, đều là nhân dân đói khổ vì chiến tranh, trên mặt mỗi người đều mang theo đau khổ, tuyệt vọng, trải qua hoạn nạn, có bình yên nhưng sẽ không có vui vẻ và hạnh phúc.
Cô đau lòng nhìn sang chỗ khác.
Một tiếng nổ đoàng ở cách sau lưng cô 100m, khắp nơi đều là những người chạy trốn, còn có một cô bé vô tội đang đứng ở giữa đường, hoảng sợ khóc lớn.
"Dừng xe." Mục Uyển kêu lên.
003 nhìn Mục Uyển: "Bây giờ đỗ xe rất nguy hiểm, ở đây đâu đâu cũng là những người đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cô có thể cứu được một người nhưng cô không thể cứu được tất cả, huống gì không nhất định là cứu được, bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mục Uyển nhìn đứa bé vô tội đang hoảng sợ kia.
Cha mẹ cô bé đâu, tại sao không cứu cô bé, lẽ nào trong hoàn cảnh nguy hiểm có thể bỏ rơi con mình sao.
"Không thấy thì tôi có thể không quản, nhưng mà nhìn thấy thì tôi không thể mặc kệ, hai người có thể ngồi trên xe, nếu có nguy hiểm thì mình tôi đi, tôi sẽ xuống cứu cô bé." Mục Uyển kiên quyết nói, bước từ trên xe xuống, chạy về phía cô bé, ôm cô bé chạy đi.
Cô bé vừa hoảng sợ vừa khó hiểu nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển dùng ngôn ngữ nước Z lưu loát nói: "Không cần sợ, cô đến cứu cháu, đợi hết nguy hiểm cô sẽ đưa cháu về với ba mẹ."
Cô bé không nói gì, ôm chặt Mục Uyển.
Mục Uyển đặt cô vào xe, cho cô bé một ổ bánh mì.
Cô bé nhận lấy bánh mì, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Mục Uyển mỉm cười, đưa bình nước đã mở nắp cho cô bé: "Uống nước đi, đừng để nghẹn, cô đưa cháu đi trước, đợi bên này ổn định trở lại cô sẽ đưa cháu về."
Cô bé nhìn Mục Uyển, chần chừ một chút nói: "Nhà của cháu không phải ở đây, cháu và mẹ bị bắt, mẹ bị bọn họ giết, cháu chạy được."
"Ba cháu đâu?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
"Không biết."
"Nhà cháu ở đâu?" Mục Uyển lại hỏi.
Cô bé lắc đầu: "Cháu cũng không biết."
Nói xong cô bé lại òa khóc.
Mục Uyển nghĩ nếu như người nhà cô bé đều chết hết thì cô ta sẽ đưa cô bé về nhà, điều kiện đầu tiên chính là bản thân có thể còn sống.
Cô xoa đầu cô bé: "Thần linh sẽ bảo vệ cháu bình an hạnh phúc từ giờ về sau.
Cô bé gật đầu, chủ động ôm lấy Mục Uyển.
Xe tiếp tục lăn bánh, lấy tốc độ nhanh nhất đến trước cửa đại sứ quán nước A, ở đây vừa mới trải qua một trận chiến tàn khốc...