Chương 247: Tối Gặp Nhé
CHƯƠNG 247: TỐI GẶP NHÉ
Trước khi cô quay về, lại mua một chiếc điện thoại mới, cả số điện thoại cũng đổi luôn, trên đường đến cục cảnh sát, lưu lại số điện thoại của những người quen biết, bao gồm cả Tô Khánh Nam, rồi gửi tin nhắn tới mọi người.
Tô Khánh Nam nhận được tin nhắn của Bạch Nguyệt, lập tức gọi lại.
Bạch Nguyệt nghe máy.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Đổi điện thoại và sim rồi sao? Muốn trốn tránh?” Ngữ khí của anh ta cực kì xem thường.
“Nếu muốn trốn tránh, tôi sẽ không gửi tin nhắn cho anh. Tôi đã quyết định rồi, chấp nhận yêu cầu của anh, nhưng bên này tôi còn một chút việc phải xử lý, khoảng ngày kia sẽ quay lại, sau khi quay lại tôi sẽ đến chỗ anh.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Còn muốn vùng vẫy sao? Lần này không thể thoát ra được, quyền khống chế nằm trong tay anh, anh muốn anh ta chết, anh ta chỉ có thể chết.” Tô Khánh Nam ngạo mạn nói, ngữ khí rất chắc chắn.
“Tô Khánh Nam, có lúc anh rất tự phụ.” Bạch Nguyệt nói, là câu trần thuật.
“Không tính là khuyết điểm.” Tô Khánh Nam lạnh lẽo nói.
“Trình Cẩm Vinh là bạn tôi, bạn gái cũ của anh ấy bị giết hại, tôi hứa sẽ giúp anh ấy tìm ra hung thủ, vì thế, chỉ ở 2 ngày thôi.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Lòng em thật rộng lớn. Cố Lăng Kiệt sắp chết rồi, em còn có tâm tình cứu người khác, Cố Lăng Kiệt biết chuyện không biết tâm trạng sẽ ra sao? Tên đàn ông đáng thương, gặp phải loại phụ nữ vô tình như em, thật đáng thương hại.” Tô Khánh Nam đắc ý chế giễu.
Bạch Nguyệt bình thản nhìn phía trước.
Anh ta nghĩ ra sao cũng là chuyện của anh ta, cô lười đi giải thích.
“Không có chuyện gì tôi tắt máy đây.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tối gặp nhé.” Tô Khánh Nam tắt máy.
Tim Bạch Nguyệt hẫng một nhịp, anh ta nói tối gặp là có ý gì?
Trình Cẩm Vinh thấy Bạch Nguyệt cầm điện thoại ngây người, xin lỗi nói: “Là chồng cô sao? Nếu anh ta không thoải mái việc cô giúp tôi, cô không cần giúp nữa đâu, vốn cũng không phải chuyện của cô, hại hai người cãi nhau rồi.”
“Không phải chồng tôi. Nếu đã hứa, thì phải làm được, chúng ta đến cục cảnh sát trước rồi nói.” Bạch Nguyệt cất điện thoại đi.
Cô còn có chút lo lắng.
Cô bảo Cố Lăng Kiệt giúp cô sắp xếp phụ trách vụ án này, nhưng giờ Cố Lăng Kiệt gặp chuyện, chuyện này có được không?
Cô thấp thỏm đi vào cục cảnh sát, đến phòng làm việc của cục trưởng, gõ cửa: “Xin chào, tôi là Bạch Nguyệt.”
“Ôi, chuyên gia chuyên gia, hân hạnh hân hạnh, tôi còn cho rằng sáng cô sẽ đến, mời vào, mời vào.” Cục trưởng nhiệt tình nói.
Bạch Nguyệt thở phào một hơi, xem thái độ của cục trưởng có lẽ chưa biết chuyện của Cố Lăng Kiệt.
Cũng có khả năng, Cố Lăng Kiệt bảo cấp dưới đánh tiếng rồi.
Cố Lăng Kiệt xảy ra chuyện, còn chưa bị lan truyền ầm ĩ, chính là chuyện tốt.
“Tôi muốn xem tình hình của cô gái tử vong trong nhà ngày hôm qua.” Bạch Nguyệt trực tiếp nói.
“Cô nói Trần Vy sao? Đúng lúc bọn họ đang thảo luận vụ án này, còn làm phiền chuyên gia Bạch nhiều.” Cục trưởng nhiệt tình nói.
“Là bổn phận của tôi.” Bạch Nguyệt ân cần nói.
Cục trưởng đưa Bạch Nguyệt tới phòng họp.
Có một giây, Bạch Nguyệt nhớ tới chuyện của Cố Lăng Kiệt, trong lòng giống như hít thở không thông, trong lòng bắt đầu chua xót, đau đỡn cực kì.
Cô bắt buộc phải tỉnh táo trở lại, giải quyết chuyện này sớm một chút.
“Mọi người dừng một chút, vị này là người mà trên tỉnh tiến cử, Bạch Nguyệt, chuyên gia tâm lý, cô ấy phụ trách vụ án này, mọi người có vấn đề gì có thể học hỏi cô ấy, phối hợp với công việc của cô ấy.” Cục trưởng phối hợp nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, ngồi xuống.
Không ai nói gì, quay mặt nhìn nhau.
“Nói một chút nội dung tin nhắn đi, trong tay nạn nhân nắm điện thoại, cuối cùng là nói chuyện cùng ai?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Nói tới đây có chút nghi hoặc, nạn nhân chết vào khoảng giữa 17 giờ tới 18 giờ, người nhà gọi cô ấy ra ăn tối mới phát hiện đã chết rồi, trong thời gian này cô ấy không ra ngoài, cửa sổ cũng khóa ở bên trong, ngoài phòng là bố mẹ nạn nhân, bố mẹ nạn nhân nói không có ai ra vào, vụ án giết người này có chút giống với tự sát.
Trong người nạn nhân kiểm tra ra thành phần thuốc gây ảo giác LSD và thuốc mê, sẽ khiến người sử dụng rơi vào ảo giác hoặc là hôn mê, thế nhưng, 1 tiếng trước đó nạn nhân lại ở bên cạnh bố mình, không có động thái đặc biệt nào.
Vì thế chúng tôi đoán, thuốc mê là do nạn nhân vô tình sử dụng, gây ra ảo giác, tự sát.
Lúc 17 giờ, nạn nhân gửi cho bạn trai cũ một tin nhắn, cũng rất thông dụng, ‘Anh đang ở đâu?’, bạn trai cũ của cô ấy không trả lời, không có gì bất thường.” Có cảnh sát nói.
“Ngoài cửa nhà bọn họ không phải có camera giám sát sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Camera giám sát đã kiểm tra rồi, khoảng 17 giờ tới 18 giờ 30, không có ai ra vào nhà Trần Vy, chúng tôi cũng không tìm thấy chút dấu vết giằng co nào trong phòng nạn nhân.”
Bạch Nguyệt híp mắt: “Tôi không thấy như vậy, ai mà trước khi tự sát, một tay nắm chặt điện thoại, một tay nắm dao chứ, trên điện thoại còn không có nội dung đặc biệt nào.”
“Cô ấy dùng nhầm thuốc gây ảo giác, phản ứng khẳng định sẽ không bình thường.” Có cảnh sát phản bác.
“Vậy thuốc gây ảo giác từ đâu mà có, nạn nhân tại sao mà dùng nhầm được, các anh có tìm thấy thuốc gây ảo giác ở hiện trường không, nếu không có, vậy cái này cũng không thể nói rõ được. Ngoài ra, nếu trong phòng có gì khác thường, bố mẹ nạn nhân một chút cũng không nghe thấy sao? Cô ấy không có khả năng uống thuốc gây ảo giác, rồi nằm trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay tự sát chứ?” Bạch Nguyệt tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Cảnh sát cũng cảm thấy không hiểu nổi, quay mặt nhìn nhau.
“Bố mẹ Trần Vy vẫn ở cục cảnh sát sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ở phòng nghỉ bên cạnh.”
Bạch Nguyệt lập tức đứng dậy, đi sang phòng bên.
Trình Cẩm Vinh ở đó, bố mẹ Trần Vy cũng vậy.
“Bác trai, bác gái, cháu muốn hỏi một chút, sau khi Trần Vy vào phòng, hai người có cảm thấy có gì bất thường không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Không có, chúng tôi đang xem ti vi, tiểu Vy rất ngoan, chúng tôi còn cho rằng nó ở trong phòng đọc sách cơ.” Mẹ Trần Vy nói.
“Trần Vy có thói quen hay sở thích nào không?’ Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Nó thích ở nhà, không hay ra ngoài, cũng không đắc tội với ai.” Mẹ Trần Vy nói.
Trình Cẩm Minh dường như nhới tới cái gì, nói với Bạch Nguyệt: “Tiểu Vy rất thích uống cà phê xay, lúc tâm trạng tốt sẽ uống, lúc tâm trạng không tốt cũng uống, tôi từng tặng cô ấy máy pha cà phê, cô ấy luôn đặt trong phòng, thế nhưng, dường như ở hiện trường không thấy, chuyện này có liên quan gì không?”
“Mỗi ngày cô ấy đều uống?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Mỗi ngày sau khi về nhà, khoảng 17 giờ sẽ pha cà phê, sau đó uống.” Mẹ Trần Vy nói.
“Bột cà phê mua hôm qua, hay là máy pha cà phê có từng mang ra không?”
“Không có.”
“Vì thế, chắc chắn là mưu sát, có người biết thói quen này của Trần Vy, vì thế, trước khi Trần Vy ngủ hôm trước cho tới 17 giờ tối hôm qua, có người cho thuốc gây ảo giác vào máy pha cà phê.
Trần Vy gửi tin nhắn cho anh, rồi uống cà phê. Cô ấy cầm điện thoại, là chờ anh trả lời tin nhắn, càng ngày càng buồn ngủ, liền hôn mê, lúc này, có người dùng dao găm đâm vào tim Trần Vy, mang máy pha cà phên và cốc cà phê đi.” Bạch Nguyệt nói với Trần Cẩm Vinh.
“Người đó là ai?” Trình Cẩm Vinh nghi ngờ.
“Đi, điều tra camera giám sát.” Bạch Nguyệt xoay người, bảo cảnh sát mang camera giám sát tới, cô chú ý khoảng thời gian từ 21 giờ tối hôm trước tới 17 giờ hôm sau.