Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 589: Tôi Vẫn Còn Ăn Nữa​




CHƯƠNG 589: TÔI VẪN CÒN ĂN NỮA
Trên tay cô ấy cầm một hòn đá, ném từng hòn từng hòn đi, thích thú nghe tõm một tiếng, cũng giống như đem lửa giận của mình ném đi.
Cô vì cái cọng lông gì lại tức giận đây.
So mặt mũi, là cô ấy không sánh bằng Hoa Tiên; so tuổi tác, ngược lại còn lớn hơn Hoa Tiên vài tuổi; trang điểm như thế này thực sự là không đẹp, Thẩm Diên Dũng chỉ là nói ra sự thật mà thôi.
"Một lát nữa, anh bảo thợ trang điểm dạy em trang điểm một chút?" Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San liếc anh ta: "Đẹp như vậy để làm gì, chồng tương lai của tôi sẽ lo lắng."
Thẩm Diên Dũng nhíu chặt lông mày: "Em cố tình chọc tức anh đúng không?"
"Tôi và anh không có chuyện gì để nói, chúng ta không chung chí hướng, nói chuyện lại quá mệt mỏi." Lưu San đem hòn đá trong tay ném xuống sông, phủi tay: "Có thể đi được chưa?"
Thẩm Diên Dũng cầm tay của cô ấy, đôi mắt quyến rũ trầm xuống: "Em cũng biết anh hay nói đùa, cũng vì anh nói em xấu nên em mới tức giận?"
Lưu San cong khóe miệng: "Nếu vì chút chuyện này mà tôi tức giận, vậy chẳng phải tôi là đã thành ống khí à ."
"Vậy em chạy ra đây một mình làm gì, bên ngoài không lạnh à?"
"Không làm ảnh hưởng hai người ăn cơm, không phải anh nói tôi làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố à?"
"Đến cuối cùng em trang điểm thành cái gì, quả thật không dễ nhìn." Thẩm Diên Dũng nói, buông lỏng tay.
Lưu San khẽ cười một tiếng: "Ở trong mắt Tổng thống anh, tôi chỉ là một người phụ nữ của anh, phải xinh đẹp mỗi ngày để thu hút ánh mắt và tâm trí anh, nhưng với tôi mà nói, tôi đang đóng vai là thư ký của anh, bản thân anh là trọng tâm, nếu tôi trang điểm xinh đẹp, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị dìm chết trong biển nước bọt, tôi phải làm chính là thu mình, thu mình, lại thu mình, càng xấu càng an toàn."
"Chỗ mà anh dẫn em đi, đương nhiên sẽ không có phóng viên đi theo, càng không được chụp ảnh." Thẩm Diên Dũng giải thích nói.
"Không duyệt binh sao? Đám lính kia không phải người ư, bọn họ không có nước miếng ư, những người bên cạnh anh không phải người sao, không có nước miếng à, nói thôi cũng mệt mỏi." Lưu San xoay người.
Thẩm Diên Dũng ôm lấy cô ấy từ sau lưng.
Lưu San căng thẳng lưng cũng cứng ngắc: "Người anh em, có chụp ảnh vệ tinh kìa?"
"Đêm qua đã che giấu tín hiệu Phủ Tổng thống, vệ tinh không chụp ảnh được."
Lưu San hơi buông lỏng một chút, liếc nhìn anh ta: "Ôm tôi làm gì, không phải tôi làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố à."
"Không phải nói sẽ khiến anh lo lắng sao? Làm rất tốt." Thẩm Diên Dũng nở nụ cười nói.
Cái người này, cười lên thật đúng là yêu dã vô song, xếp hạng mỹ nam đẹp nhất bốn biển đất trời chắc chắn có anh ta.
"Lúc nào tôi nói anh sẽ lo lắng?" Lưu San nhớ rõ không hề nói.
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng buồn buồn: "Chồng tương lai, sao mỗi lần em đều không hề tự giác làm vợ tương lai của anh."
"Cái này..." Lưu San cũng không tính toán với anh ta, chuyển chủ đề: "Có đi không? Hôm nay sẽ đem quy trình duyệt binh gửi tới à?"
"Nếu không có gì thay đổi, thư ký của anh sẽ đem lịch làm việc một tuần của anh sắp xếp xong, linh hoạt xử lý những việc không quá gấp gáp, cuối cùng là những việc khẩn cấp, duyệt binh xem như chuyện tất nhiên, anh tới chỗ làm việc là có thể biết, sau đó buổi sáng có hai hội nghị. Em có thể nghỉ ngơi ở phòng làm việc của anh." Thẩm Diên Dũng nói rõ.
"Lúc duyệt binh, tôi có thể xem tất cả hồ sơ về binh sĩ không?" Lưu San hỏi dò.
"Nếu em muốn xem tất cả hồ sơ của binh sĩ, chỉ cần anh kết nối cơ sở dữ liệu, bên trong đều có, em muốn xem, là hồ sơ về Vô hình, đúng không?" Thẩm Diên Dũng nói thẳng.
Lưu San biết mình giấu không được, cũng không ngụy biện, gật đầu: "Tôi nhìn thấy người giết mẹ tôi, người đó mặc quần áo giống với người lần trước ở trên đảo ám sát tôi, Cố Lăng Kiệt nói là người của Vô hình."
"Vô hình là của riêng anh, tư liệu của bọn họ không có trong cơ sở dữ liệu, anh có thể sắp xếp em đi xem, nhìn thấy ai là hung thủ nói cho anh, anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng." Thẩm Diên Dũng cam kết.
Trong lòng Lưu San có cảm giác khác thường, có chút nặng nề: "Anh như thế này, sẽ có người nói anh hay không, tôi cảm thấy, có hơi giống nổi giận đùng đùng vì người đẹp."
Thẩm Diên Dũng nhếch miệng: "Đầu tiên, quân lệnh không thể cãi, sau lưng anh làm chuyện này, đã là tội chết."
Tốt rồi, gánh nặng của cô ấy lập tức không còn: "Vậy khi nào chúng ta đi?"
Thẩm Diên Dũng dắt tay của cô ấy, đi về phía biệt thự: "Sau khi anh ăn xong bữa sáng."
Lưu San rút tay ra: "Tôi biết rồi."
Thẩm Diên Dũng lại cầm tay của cô ấy, dắt cô ấy về biệt thự.
Lưu San cảm thấy, anh ta thật đúng là ấu trĩ, em trai nhỏ nha.
Cô ấy đi theo Thẩm Diên Dũng trở lại biệt thự, Hoa Tiên đã ăn xong, nhìn về phía Lưu San, cười nói: "Thật ra, tôi cảm thấy trang điểm như thế này rất đặc biệt. Tư thế oai hùng, có một phong vị khác."
"Thật sao, tôi cũng cảm thấy như vậy." Lưu San vừa cười vừa nói.
"Hôm nào cũng vẽ giúp tôi một cái, tôi cảm thấy thật thú vị."
Lưu San chỉ chỉ Thẩm Diên Dũng, nói nhỏ bên tai Hoa Tiên: "Hôm nào tôi cũng vẽ cho anh ta một cái."
"Được, được, nghĩ thôi liền thấy rất thú vị." Hoa Tiên vừa cười vừa nói.
Lưu San phát hiện một việc, không thấy Nam Cung Nguyệt, trước kia luôn luôn đi theo Hoa Tiên.
Cô ấy nhìn Thẩm Diên Dũng, hỏi: "Anh thật sự phạt Nam Cung Nguyệt à?"
"Còn có giả sao?" Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ liếc nhìn cô ấy một cái, ngồi vào vị trí bên cạnh, trầm giọng nói: "Ăn cùng anh thêm một chút."
"Tôi đã ăn no rồi." Lưu San từ chối.
"Buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm rất muộn." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Vậy thì tôi ăn thêm chút nữa đi." Lưu San cũng thẳng thắn.
Hoa Tiên cười thành tiếng: "Cô thật sự đáng yêu."
Lưu San được cô ta khen như vậy, có hơi mất tự nhiên, gắp một cái bánh bao hấp, cắn một miệng lớn, rớt dầu xuống.
Thẩm Diên Dũng lập tức rút khăn tay, lau khóe miệng của cô ấy: "Chú ý một chút, ai tranh với em à?"
"Thói quen này lúc ở quân khu của Cố Lăng Kiệt dưỡng thành, bọn họ yêu cầu ăn cơm chỉ dùng thời gian năm phút, sau năm phút cái gì ăn cũng không còn." Lưu San oán giận nói.
"Quân khu của Cố Lăng Kiệt kỷ luật nghiêm minh nhất, cũng có tiếng tăm nhất, thành tích tốt nhất, có điều, em đi tới quân khu của anh ấy làm gì, trước kia ở bệnh viện có bố em che chở không tốt sao?" Thẩm Diên Dũng tùy ý hỏi.
Lưu San đôi mắt ảm đạm xuống.
Cô ấy nhớ bố của mình, nhớ mẹ của mình, cũng nhớ Bạch Nguyệt.
"Trước đấy, đã nói cùng Bạch Nguyệt vào cùng một quân khu, tôi vào, Bạch Nguyệt lại đi nước Mỹ." Cô ấy nhún vai, không quan tâm nói: "Đây chính là số mệnh đi. Mặc dù trước kia tôi chưa bao giờ tin số mệnh, Bạch Nguyệt lại tin, hiện tại tôi cũng tin."
Cô ấy đã no, vuốt vuốt bụng, buông đũa xuống: "Đã no bụng, tôi cảm thấy đến nơi này của anh hai ngày tôi đã tăng thêm một cân."
"Lúc em béo trông đẹp hơn."
"Này, Thẩm Diên Dũng, cuối cùng anh có bao nhiêu ghét bỏ giá trị nhan sắc của tôi vậy?" Lưu San liếc anh ta.
"Ngoại trừ giá trị nhan sắc, IQ của em cũng rất đáng lo." Thẩm Diên Dũng vừa cười vừa nói.
"Cái gì tôi cũng không tốt, vậy anh thích tôi làm gì?" Lưu San thật sự có vài phút bị phát điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK