Chương 518: Lần Sau Dám Đi Nữa Thử Xem
CHƯƠNG 518: LẦN SAU DÁM ĐI NỮA THỬ XEM
Bạch Nguyệt chắp hai tay lại, để lên đầu gối của anh một cách tự nhiên rồi hứa: "Có chết em cũng không cắm sừng anh đâu."
Hình Thiên bỗng nhiên sững sờ, tất cả tức giận tan biến trong nháy mắt, nhìn đôi mắt ngọc mày ngài của cô, tim đập thật nhanh, đến mức mặt đỏ một cách lạ thường. "Trước kia anh có từng nói điều này chưa nhỉ, em rất biết cách dỗ đàn ông."
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Chuyện mà cô không biết làm nhất chính là dỗ dành người ta, nhưng cô muốn dỗ dành Cố Lăng Kiệt, sợ anh tức giận, sợ anh không vui, cũng sợ anh lo lắng.
Cô đứng dậy nhìn một lượt, bên trong có nhà bếp: “Anh làm sao tìm được căn phòng này, chẳng phải nói chưa ăn tối sao? Bây giờ em sẽ nấu cơm tối cho anh."
Hình Thiên nắm tay cô.
Bạch Nguyệt liếc anh.
Anh kéo cô lại gần, ôm eo cô rồi nhấc cô ngồi lên đùi mình.
"Bây giờ anh không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn em." Hình Thiên khàn giọng.
Bạch Nguyệt xấu hổ mặt nóng lên, hơi ngượng ngùng nhìn về phía cửa ra vào.
"Nơi này cách âm rất tốt, bọn họ không nghe được chúng ta nói gì đâu, yên tâm đi." Hình Thiên trầm giọng.
"Ừm, chuyện đó, em nghi ngờ Hùng Đại Ninh là do vợ của Thẩm Ngạo giết, cho nên em đoán rằng Thẩm Ngạo sẽ không để cho Tô Khánh Nam giữ lại chức vụ trong quân đội, em nghĩ ra một cách đó là gây chia rẽ mối quan hệ giữa Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo, mặc dù, sự ràng buộc lợi ích giữa bọn họ chưa đến mức rạn nứt nhưng có thể thay đổi trọng tâm mâu thuẫn của bọn họ." Bạch Nguyệt nói.
Trong mắt Hình Thiên lóe lên một tia sáng khác thường: “Tiểu Nguyệt..."
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên, cô thấy tên của Tô Khánh Nam liền đứng dậy khỏi Hình Thiên, đi sang một bên nghe.
"Tiểu Nguyệt, em đang ở đâu?"
Bạch Nguyệt nhìn Hình Thiên.
Tô Khánh Nam cũng có tai mắt, cô không lừa được anh ta: “Ở bên chỗ chợ nông sản.”
"Tại sao em lại đến chợ nông sản?"
"Có chút việc phải xử lý."
"Bây giờ anh sẽ sang đó."
"Đừng..." Tô Khánh Nam không đợi cô trả lời liền cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt nhìn Hình Thiên đang sa sầm mặt: “Chuyện đó, anh ta nói bây giờ sẽ đến đây, Tô Khánh Nam cũng có thiên nhãn, em ngăn không được, liệu chuyện anh đến đây có bị phát hiện không ?"
Hình Thiên bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt bị anh nhìn thì mất tự nhiên, vô tình chột dạ, cúi thấp đầu xuống.
"Anh đã qua mặt được thiên nhãn ở những khu vực gần chợ nông sản, anh có một lối ra ngầm nên sẽ không có vấn đề gì đâu, em ra ngoài đi.”
Bạch Nguyệt có cảm giác áy náy: “Em xin lỗi."
Hình Thiên quay mặt đi, rõ ràng là không chấp nhận.
Bạch Nguyệt thấy anh không vui thì trong lòng cũng không thoải mái, xoay người rời khỏi phòng, vừa mới ra khỏi chợ nông sản, Tô Khánh Nam đã chạy về phía cô, lo lắng nói: "Em không sao chứ?"
"Không sao, Tô Khánh Nam, em nhớ ra một chuyện, chúng ta lấy giám sát trong xe xuống, anh lại để người đi thăm dò thiên nhãn, những người đó đáng tin không?" Bạch Nguyệt nói sang chuyện khác.
"Đáng tin chứ, thiên nhãn là của anh, camera giám sát trên xe kết nối đến máy vi tính trong phòng của giúp việc, anh kêu người xử lý, sẽ không sao hết."
"Nhưng trên xe anh không có camera giám sát, dựa theo tính cách của Thịnh Đông Quang nhất định sẽ nghi ngờ."
Ánh mắt của Tô Khánh Nam dịu hơn, khóe miệng khẽ nhếch: “Em lo lắng cho anh sao?"
"Em vốn dĩ nghĩ rằng, chúng ta phối hợp diễn xuất, để Thịnh Đông Quang không nghi ngờ anh, nhưng nghĩ lại thì Thịnh Đông Quang là một người cẩn thận, chúng ta đã phá bỏ camera giám sát trên xe, ông ta nhất định sẽ nghi ngờ, cũng sẽ đoán được chúng ta đang đóng kịch."
"Anh hiểu ý của em.”
"Em có một cách, muốn nghe không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Muốn."
"Bây giờ anh đi tìm Thịnh Đông Quang tranh luận, sau đó trực tiếp hỏi chuyện của mẹ anh có liên quan đến ông ta không, người như Thịnh Đông Quang khẳng định sẽ nói là Thẩm Ngạo, anh hỏi ông ta có chứng cứ không. Rồi sau đó, cố gắng dùng máy quay lại." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Thịnh Đông Quang rất cẩn thận, trong nhà đều có phản giám sát, quay lại không dễ dàng đâu."
"Cái này đơn giản thôi, một người đang chột dạ, khi bị kích động thì chỉ cần cẩn thận sẽ quay được.
Đầu tiên, dẫn Thịnh Đông Quang rời khỏi phòng trước, rồi dẫn dắt ông ta đến một câu chuyện nào đó tốt nhất là chuyện có thể khiến ông ta tức giận, ví dụ như, người phụ nữ của ông ta cắm sừng ông ta.
Sau đó, anh xông lên cho ông ta một đòn trước rồi trực tiếp chất vấn. Ông ta giảm sự phòng bị xuống thì sẽ nói ra những điều mà chúng ta muốn nghe.
Nhưng phải nhớ, anh phải lập tức nổi giận rời đi, bởi vì chờ Thịnh Đông Quang bình tĩnh trở lại thì có thể sẽ lục soát người anh, đến lúc đó, bị ông ta phát hiện ra camera trên người anh thì anh chết chắc.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Khánh Nam gật đầu, ánh mắt nhìn cô mê man, nóng lòng mong muốn, thời gian mãi dừng ở thời khắc này.
Anh không cần cảm xúc mạnh mẽ, không cần lên giường, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh.
"Sao vậy?" Bạch Nguyệt cảm thấy ánh mắt của anh kỳ quái, không hiểu nên hỏi.
"Cảm thấy em rất đẹp." Tô Khánh Nam cười nói.
"Ồ, đẹp cỡ nào."
Bạch Nguyệt nghe thấy âm thanh sào sạt của Hình Thiên liền kinh ngạc nhìn sang bên phải.
Không biết từ lúc nào anh đã ra khỏi chợ nông sản, nhưng tại sao lại quay trở lại!!!
Hình Thiên đi tới trước mặt Bạch Nguyệt, chặn chính giữa cô và Tô Khánh Nam, cụp mắt, chán ghét nói: "Mắt to trừng trộ, cái mũi thẳng tắp vừa nhìn đã biết là đồ giả, miệng quá nhỏ ngậm không nổi một trái chuối tiêu nữa là, da quá trắng, vừa nhìn đã thấy không được khỏe mạnh rồi, vẻ mặt thuộc loại hại nước hại dân, có chỗ nào đẹp đâu."
Hại nước hại dân chẳng phải là ý muốn nói xinh đẹp sao?
Bạch Nguyệt thật sự nghẹn lời.
Anh quay đầu ngạo nghễ nheo mắt nhìn Tô Khánh Nam: “Tôi biết cô ấy, nghe nói tôi trông rất giống chồng của cô ấy, anh… là ai?"
Tô Khánh Nam mở to mắt đánh giá Hình Thiên.
Anh nghe nói, gần đây hình như xuất hiện một người giống Cố Lăng Kiệt như đúc.
Anh cũng dùng thiên nhãn điều tra, thật đúng là giống y chang.
Nhìn gần lại càng giống hơn, đúng là giống như đúc ra từ một khuôn vậy, nếu không phải anh biết Tống Tâm Vân chỉ có một đứa con duy nhất là Cố Lăng Kiệt thì sẽ thật sự nghĩ rằng họ là anh em sinh đôi.
"Anh rất giống chồng của cô ấy nhưng dù sao cũng không phải là anh ta, Bạch Nguyệt không phải là người để ý đến vẻ ngoài." Tô Khánh Nam đề phòng nói, có ý định đối đầu với anh, anh cảm nhận được rất rõ ràng.
"Tôi vốn dĩ không có hứng thú với cô ta”, nói xong: “ôi, tôi đột nhiên có hứng thú rồi." Hình Thiên nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Người đẹp. Trò chuyện chút đi."
"Cái gì?" Bạch Nguyệt bị Hình Thiên làm cho đầu óc mơ màng.
Hình Thiên nhếch mép, vẫy vẫy tay.
Hai gã bảo vệ tiến tới nhấc Bạch Nguyệt lên.
"Hình Thiên, anh dám." Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Hình Thiên cầm súng chĩa thẳng vào đầu Tô Khánh Nam: “Anh xem tôi có dám hay không?"
"Có bản lĩnh thì anh nổ súng đi." Tô Khánh Nam xông về phía đám vệ sỹ.
Hình Thiên bình tĩnh xoay người.
Bạch Nguyệt thấy rất nhiều người lao ra chặn trước mặt Tô Khánh Nam, thân thủ người nào người nấy đều rất giỏi.
Tô Khánh Nam cho dù có ba đầu sáu tay, cũng không phải đối thủ của mười mấy người.
Hình Thiên ung dung leo lên xe.
"Anh đang làm gì vậy." Bạch Nguyệt không hiểu.
"Lần sau em còn dám đi thử xem." Hình Thiên đóng cửa xe lại cái rầm.