Chương 738: Hình Dạnh Anh Dù Có Thể Nào Đi Chăng Nữa Thì Em Đều Thích
CHƯƠNG 738: HÌNH DẠNH ANH DÙ CÓ THỂ NÀO ĐI CHĂNG NỮA THÌ EM ĐỀU THÍCH
“Tôi có thể sửa một chút không? Cô ấy là người thành công duy nhất vào lúc này và tôi mong muốn điều đó.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
Bạch Nguyệt sững người ra, nhìn vào khuôn mặt sáng sủa của anh: “Anh thực sự muốn rời bỏ quyền vị sao?”
“Tôi vốn dĩ không muốn làm Tổng thống, vì lợi ích của những người đứng sau gia tộc, tôi không thể không làm. Trong nhiệm kỳ làm Tổng thống, tôi kết hôn với người mà tôi không muốn kết hôn và làm tổn thương người tôi yêu. Cô cảm thấy Lưu San phù hợp làm phu nhân Tổng thống không? Cô ấy sẽ không có tự do, mỗi ngày đều không vui và sẽ có áp lực, những áp lực này sẽ có thể khiến cô ấy phát điên.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Tôi nghĩ Hình Thiên bây giờ đang giẫm lên vết xe đổ của anh.”
“Anh ta phải lấy con gái gia đình họ Hạng sao?” Thẩm Diên Dũng phỏng đoán.
“Việc gì cũng không thể qua nổi mắt anh, anh có sáng kiến gì hay không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Gia đình họ Hạng có ba cô con gái, con gái lớn đã kết hôn,cô con gái thứ hai là một bông hoa giao tiếp, nói một cách khó nghe thì cô ta là chiếc xe công cộng, Hình Thiên kết hôn với cô ta, anh ta sẽ bị đội nón xanh hàng ngàn lần, cô con gái thứ ba thì xấc láo, vô văn hóa, lòng dạ độc ác, một trong những người hầu gái đã làm gì đó sai, cô ta đã đặt tay của người làm đó vào trong dầu nóng, trực tiếp phế đi bàn tay của người làm.” Thẩm Diên Dũng kể lại.
“Vì vậy, cả ba cô gái này đều không được.” Bạch Nguyệt cau mày, càng lo lắng cho Hình Thiên, cô càng cảm thấy áy náy hơn.
“Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng nghĩ về gia đình họ Hạng khi tôi chuẩn bị kết hôn, nhưng ba cô gái này, tôi không thể tâng bốc, xu nịnh. Vì vậy, tôi đã chọn gia đình họ Hoa sắp suy tàn vào lúc đó. Tuy nhiên, nếu như Hình Thiên bắt buộc phải kết hôn, có một cô gái cũng ổn, lúc đó tôi có cân nhắc qua cô ấy.” Thẩm Diên Dũng suy nghĩ sâu xa.
“Ai?”
“Cô con gái lớn của gia đình họ Hạng đã sinh hạ một người con gái ở tuổi mười tám, nhưng gia đình đối phương nghèo khó. Vì nhiều lý do, họ không thể đến với nhau, cô bị gả cho gia đình giàu có và đứa con gái này ở cùng với ba.”
“Anh muốn để Hình Thiên kết hôn với đứa con gái của cô con gái lớn gia đình họ Hạng sao?” Bạch Nguyệt lo lắng: “Gia đình họ Hạng có nhận đứa cháu gái này không?”
“Gia đình nhà họ Hạng có nhận, nhưng cô bé này thì không. Ba cô ấy bị bệnh, cô ấy không muốn rời xa ba mình, cô ở lại với ba và kiếm tiền nuôi gia đình, rất vất vả. Khi tôi tìm đến cô ấy, ba cô đang bệnh rất nặng, tôi hứa cho cô ấy tiền nhưng cô nói rằng ba bị bệnh nặng, nếu như cô vì tiền mà rời xa ông, bệnh tình ông sẽ càng nặng hơn. Đến nay đã ba năm rồi, ba cô ấy có lẽ đã qua đời rồi.”
“Nghe có vẻ như cô gái này rất kiên cường, nhân phẩm tốt.” Bạch Nguyệt suy ngẫm.
“Cô con gái lớn của gia đình họ Hạng này rất áy náy, hổ thẹn với cô gái này. Vấn đề là khi ba cô bệnh nặng và cần tiền, cô cũng không trở về với gia đình họ Hạng, bây giờ ba cô qua đời rồi, cô sẽ càng không trở về gia đình họ Hạng, điều này phải phụ thuộc vào cách hai người thuyết phục cô ấy.” Thẩm Diên Dũng đưa ra ý kiến.
“Cảm ơn anh, Thẩm Diên Dũng. Nếu không phải là Hình Thiên thì vị trí của anh sẽ được đảm bảo và anh có thể ở bên Lưu San.”
Thẩm Thiên Dũng mỉm cười: “Trên đời không có hai từ nếu như, ngồi ở vị trí cao, điều mà mỗi ngày phải nghĩ tới đó là không được để bản thân ngã xuống, áp lức rất lớn.
Trong nhiệm kỳ của tôi, thời gian nghỉ ngơi không tăng thêm hơn một tháng và thời gian làm thêm thì gần như mỗi ngày, thật khó để có hơn sáu tiếng đồng hồ để ngủ.
Hình Thiên đã ngồi lên vị trí cao đó, những thứ này sẽ do anh ta đảm đương, gánh vác.”
“Anh ấy đã đồng ý với tôi rằng một năm sau sẽ để anh ra đi, đối xử tốt với Lưu San.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Nếu như cô chết, tôi nghĩ tôi cũng sẽ bị giam cầm cho đến chết, nhưng khi cô quay lại, tôi sẽ được thả ra. Tôi cá rằng cô vẫn còn sống.” Thẩm Diên Dũng mỉm cười.
“Sau khi ra ngoài, anh có thể không đối đầu với Hình Thiên được không?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Sau khi ra ngoài, tôi sẽ đi đón Lưu San, sau đó đến nước X, thay đổi thân phận và sống một cuộc sống bình dân. Quyền lực và thế lực vốn dĩ không phải là những thứ mà tôi muốn, tôi để nó lại cho những người muốn có được nó. Một thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, quân vương mới thay thế cho quân vương cũ, tấn công thành dễ, phòng thủ thành khó, những người đã rời đi biết rõ nhất.” Thẩm Diên Dũng nhạt nhẽo nói.
Cô vốn dĩ muốn thôi miên Thẩm Diên Dũng, cho dù anh ta đang diễn kịch hay không thì biểu cảm của anh ta, ánh mắt và lời nói của anh ta đều làm cô cảm động, tất cả đều rất thuyết phục.
Cô không làm gì cả: “Cuối cùng vẫn phải để anh kim thiền thoát xác, Hình Thiên cũng cần thời gian.”
Thẩm Diên Dũng gật đầu: “Giúp tôi chăm sóc Lưu San, tôi rất nhớ cô ấy.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Được. Vậy tôi đi trước, bảo trọng.”
“Bảo trọng.” Thẩm Diên Dũng nói.
Bạch Nguyệt quay lại và bước ra khỏi phòng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút so với lúc mới đến.
Chỉ cần Thẩm Diên Dũng và Hình Thiên không trở thành kẻ thù của nhau, mọi thứ trong tương lai sẽ tốt đẹp, chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho Cố Lăng Kiệt.
Khi cô lên trên mặt đất, Hình Thiên đưa cho cô một chiếc hộp: “Mọi thứ đều ở bên trong, có cần anh giúp em giấu nó ở chỗ ban đầu không?”
“Anh giúp em giấu nó ở một nơi, em viết địa chỉ cho anh, anh xem xong thì đốt bỏ nó đi.” Bạch Nguyệt nói rồi lấy cuốn sách ra, viết địa chỉ lên tờ giấy và đưa cho Hình Thiên.
Hình Thiên xem xong liền đốt bỏ: “Tin tức hãy đợi sau khi anh giấu xong những thứ này rồi mới đưa ra ngoài.”
“Càng sớm càng tốt, em lo lắng cho tình hình của Cố Lăng Kiệt. Còn nữa, em có thể sẽ bị bắt, đừng lo cho em, hãy chăm sóc tốt cho Lăng Kiệt. Em biết nên phải làm gì, tốt nhất là đừng để Lăng Kiệt biết chuyện này, em sợ anh ấy sẽ áy náy và tự trách mình, ý thức trách nhiệm của anh ấy quá mạnh mẽ.” Bạch Nguyệt căn dặn.
Hình Thiên gật đầu.
“Còn nữa, Thẩm Diên Dũng nói...”
“Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người anh đều biết rồi.” Hình Thiên ngắt lời Bạch Nguyệt: “Cứ cho là Thẩm Diên Dũng đang diễn kịch, anh cũng sẽ thực hiện theo lời hứa thả anh ta đi.”
“Vậy anh có định kết hôn với cô gái mà anh ta nói không?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Hình Thiên gật đầu: “Anh ta nói không sai, ba cô con gái gia đình họ Hạng thực sự đều không tốt đẹp gì, nhưng anh đã đồng ý kết hôn với cô bé đó rồi.”
“Hình Thiên.” Bạch Nguyệt nói gì cũng vô ích: “Anh hãy suy nghĩ lại.”
Hình Thiên gật đầu: “Hãy quay về đi, muộn rồi, Lăng Kiệt xin nhờ em.”
“Vâng.”
Khi Bạch Nguyệt về tới nhà đã là mười hai giờ đêm.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt trên giường, anh ấy đã bỏ túi đá lạnh ra rồi, trông như anh đã ngủ.
Cô biết rằng anh chưa ngủ, cô không nói gì, đi vào phòng tắm, tắm xong rồi bước ra và nằm bên cạnh anh, cô đặt tay lên cơ thể ấm áp của anh.
“Lăng Kiệt, em yêu anh.” Bạch Nguyệt khàn giọng nói.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, anh lật người lại và đối mặt với cô, nhưng anh không mở mắt.
Bạch Nguyệt sà vào lòng anh, hít một hơi thật sâu và ngửi mùi quen thuộc trên người anh: “Chúng ta đừng bao giờ từ bỏ tương lai, ngoài việc nắm chặt lấy ngày hôm nay, phải chăm sóc tốt bản thân , sống càng lâu thì chúng ta mới có thể ở bên nhau càng lâu.”
Cố Lăng Kiệt nghẹn họng, anh mở mắt ra, kiên định nói: “Nếu vì để sống mà anh trở thành hình dạng mà em không thích thì sao?”
“Hình dạng anh dù có thế nào đi chăng nữa thì em đều thích.” Bạch Nguyệt khẳng định.