Chương 760: Buông Bỏ Sẽ Có Thể Sống Tốt
CHƯƠNG 760: BUÔNG BỎ SẼ CÓ THỂ SỐNG TỐT
“Với lại cái gì?” Thượng hỏi.
“Người nhận là người thân kia cung cấp bức ảnh, chúng tôi tiến hành khớp chúng với nhau và độ trùng khít chỉ có 30%.
“Cho nên chẳng khác nào không có người đến nhận.” Endy nói.
Tích gật đầu: “Đúng vậy.”
“Những chiếc lồng sắt nào đều được tìm thấy ở cùng một nơi và những chiếc lồng sắt nào được tìm thấy ở những nơi khác nhau?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Về cơ bản là tìm thấy ở cùng một nơi, trong lồng có một vài viên đá nặng để cố định chúng.” Tích nói.
Bạch Nguyệt gập tài liệu lại: “Tôi đề nghị đội thám hiểm đi đến nơi đó một lần nữa, nói không chừng sẽ có những xác chết mới, hãy đẩy nhanh tốc độ.”
“Được rồi, tôi sẽ liên lạc ngay lập tức.” Quân nói và ra ngoài gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt nhìn những người khác, hôm qua họ thức trắng đêm, bây giờ vẫn chưa được ngủ. “Mọi người về nghỉ ngơi đi, vụ án này ngày để mai rồi nói.”
“Ừ, được, vậy Bạch Nguyệt, hẹn gặp lại vào ngày mai.” Thượng nói.
“Buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi mời.” Black nói và nhìn Bạch Nguyệt.
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên.
Là Alan gọi đến, cô mỉm cười và nghe máy: “Để tôi đoán xem, nếu như anh không phải là đang lên máy bay thì có lẽ là đã xuống máy bay rồi.”
“Tôi đang ở sân bay quốc tế Seattle, ở đây có thể gọi điện, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?” Alan hỏi.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại di động của anh, một lát nữa gặp.”
“Ừ, một lát nữa gặp.” Alan tắt điện thoại lên.
Bạch Nguyệt nhìn Black: “Xin lỗi, bạn tôi đang đến, buổi trưa không thể ăn cơm cùng mọi người rồi.”
Sắc mặt Black kém sắc đi vài phần: “Có thể để bạn của cô cùng đi ăn mà.”
“Không cần đâu.” Bạch Nguyệt thẳng thừng từ chối anh, cô gửi địa chỉ nhà cho Alan và bước ra khỏi văn phòng.
Black dõi theo bóng cô và siết chặt lông mày, dường như toàn thân anh bao phủ trong sự u sầu.
Cô ra ngoài mua rau, có lẽ ở chợ sẽ có rau mà người nông dân bán.
Chợ ở nước Mỹ thực ra hơi khác biệt so với ở nước A, ví dụ như hầu hết thực phẩm được mua trong siêu thị.
Tuy nhiên, cô biết một nơi rất tốt, đó là những loại rau tươi ngon được nông dân ngắt hái mỗi ngày, không có thuốc trừ sâu cũng không có kích thích tố và cô thường xuyên mua.
Tuy nhiên, ở đây không có cá sống, tôm sống hay gà sống, hầu hết chúng thường được đông lạnh,
Nếu như muốn ăn đồ tươi sống thì cách tốt nhất là mua trực tiếp ở nông trường hoặc là tự đi câu cá.
Cô thích câu cá, lúc trước khi nhàn rỗi thì cô thường ngồi một mình bên hồ vào buổi chiều, câu được rất nhiều cá và lén lút nuôi chúng trong một cái ao lớn, ẩn sau hoa cỏ, thường thì mọi người không biết được và cũng sẽ không báo cáo cô.
Cô thường cho ăn hai lần một tuần và không cho ăn nhiều.
Cô cảm thấy rằng nếu cô cho ăn quá nhiều thức ăn thì sẽ mất đi mùi vị tươi ngon ban đầu của cá. Đợi cho đến khi cô ăn hết chỗ cá đó, cô sẽ lại đi câu.
Còn đối với thịt lợn.
Cô đã đến nông trại vào tháng trước và bảo họ giết một con lợn.
Cô chế biến thịt lợn ra thành các loại: thịt lợn muối, thịt xông khói, lạp xưởng, thịt sấy, thịt lợn khô, sườn heo chiên, thịt lợn viên, thịt lợn viên tẩm bột, vân vân...đều phân thành các túi nhỏ để bên trong tủ lạnh.
Vì vậy, cô thường chỉ cần mua rau tươi, trái cây và gia vị là được.
Cô nhanh chóng mua rau về nhà, lấy sườn heo chiên, thịt lợn khô, sườn sụn nhỏ từ ngăn đá và làm tan chúng trong lò vi sóng.
Cô rửa trái cây, đặt chúng vào đĩa và rửa rau.
Chuông cửa vang lên.
Cô lau tay và đi về phía cửa, từ lỗ nhỏ ở cửa nhìn ra là Alan.
Cô mỉm cười và mở cửa: “Đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy.”
“Bởi vì lần này tôi mang theo những bông hoa bất tử đến mà không phải những bông hoa tươi mà tôi đi mua.” Alan đưa nhưng bông hoa bất tử phía sau lưng anh tặng cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười nhận lấy: “Nếu như để làm vật trang trí, hoa bất tử khá phù hợp, nó không bao giờ phai, cũng không bao giờ rụng, đặt một vài bông hoa bất tử trong nhà là điều thích hợp nhất rồi.”
Cô quay người lại và đặt những bông hoa bất tử vào những giỏ hoa trên tường.
“Rất sáng tạo, tôi thích.” Alan cười và bước vào, anh liếc nhìn ngôi nhà: “Nhà em rất đẹp, sang trọng vô cùng, có phải do em tự mình thiết kế không?
“Vâng, khi tôi mua nó cũng cảm thấy đặc biệt sang trọng, cảnh vật xung quanh cũng đẹp, cách trang trí được sửa lại theo ý tưởng của tôi. Anh muốn ở tầng trên hay tầng dưới?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Em ở tầng trên hay tầng dưới?” Alan hỏi lại.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Tầng trên.”
“Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật), tôi cũng ở tầng trên.”
Bạch Nguyệt mỉm cười vui vẻ: “Trình độ tiếng Trung của anh rất tốt, sớm đã đoán được rằng anh sẽ ở tầng trên rồi. Anh đi xem phòng một chút đi, phòng đầu tiên ở phía bên trái của cầu thang. Tôi đã đặt cây trúc trong phòng anh, anh dị ứng với phấn hoa phải không, anh cố gắng đừng đi ra sân sau, tôi trồng rất nhiều hoa ở đó.”
“Ừ, không thể chờ đợi thêm nữa, tôi muốn đi xem phòng ngay.” Alan xách hành lý lên lầu, Bạch Nguyệt tiếp tục vào bếp nấu ăn.
Cô vừa chặt xong sườn lợn thì Alan từ trên lầu bước xuống.
“Nơi này thực sự rất đẹp và sang trọng, cảnh vật được em trang trí rất đẹp. Tôi thực sự muốn ở đây cả đời.” Alan cảm thán nói.
“Anh muốn thì cứ đến, tôi rất hoan nghênh. Có anh ở đây, tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho anh, đừng do dự nữa, hãy chuyển đến đây đi, ở đây có rất nhiều phòng.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Em nói thật chứ? Nói một lần nữa là tôi sẽ làm thật đó.” Alan nhìn Bạch Nguyệt thắm thiết.
“Đương nhiên là thật. Nếu như anh có bạn gái, vậy thì đó là một vấn đề khác.” Bạch Nguyệt quay người lại, mở chảo dầu và cho sườn vào.
Tiếng chuông gõ cửa leng keng vang lên.
“Tôi đi mở cửa.” Alan nói.
Bạch Nguyệt lo lắng rằng trò đùa quái đản của Elly sẽ khiến Alan sợ hãi: “Alan, anh giúp tôi cho sườn vào chảo, tôi muốn chiên những miếng sườn lớn, tôi sẽ đi mở cửa.”
Bạch Nguyệt đi đến trước cửa và nhìn qua lỗ nhỏ, là....Black.
Cô ngạc nhiên mở cửa: “Tại sao anh lại qua đây?”
“Lúc sau Tích có gửi cho cô một số tài liệu, lúc đó cô đã rời đi rồi nên tôi mang qua cho cô.” Black nói.
“Ồ, cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt nhận lấy tài liệu trên tay anh.
Anh cứ đứng đó và không rời đi.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lúc và khách sáo nói: “Đã đến đây rồi, anh có muốn ở lại dùng bữa cùng nhau không? Có điều là tôi vẫn đang nấu, vẫn chưa nấu xong.”
“Ừ, tôi có một số tình tiết trong vụ án muốn cùng cô thảo luận một chút.” Black nói.
“Chà, vậy anh phải đợi một chút. Tôi đang nấu ăn.”
“Không cần phải vội.” Black bước vào phòng và nhìn vào bố cục và đồ đạc trong phòng của cô, nó rất trang nhã tĩnh mịch, chỉ có những bông hoa bất tử trên tường dường như không hợp với sắc điệu của căn phòng, hiện ra cao vút vô cùng.
“Tiểu Nguyệt, có phải cần thêm rượu gia vị không?” Alan từ bếp bước ra, nhìn thấy Black hơi sững sờ.
Black gật đầu với Alan.
“Anh ngồi trước một lúc nhé.” Bạch Nguyệt nói với Black và đi vào bếp.
Alan đi về phía Black, nhìn vào vẻ cương nghị trên gương mặt ưa nhìn của anh ta: “Anh biết là Tiểu Nguyệt không muốn gặp anh, anh không thể buông tha cho cô ấy sao? Cô ấy đang sống rất tốt khi không có anh.”