Chương 955: Anh Ta... Đều Biết...
CHƯƠNG 955: ANH TA... ĐỀU BIẾT...
Khiến Hạng Thịnh Duật yêu cô, chỉ có thể là chuyện cổ tích.
Hạng Thịnh Duật là người không có trái tim, anh ta máu lạnh, vô tình, khát máu, lạnh lùng.
Dù cô có dùng hết thủ đoạn, cũng không thể khiến trái tim anh ta xao động.
Huống hồ, cô vẫn ngốc nghếch về tình cảm, nếu không thì đã không yêu và chờ trong vô vọng đến bây giờ.
"Trăm phương nghìn kế như thế nào, nói cho tôi mấy cách, xong tôi trở về tập trung nghiên cứu." Mục Uyển nhếch miệng, ánh mắt lạnh như băng nói.
"Ví dụ như..." Hạng Thịnh Duật nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Nịnh nọt tôi."
Mục Uyển nhếch môi không nói gì.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Còn ví dụ như, lấy lòng tôi. Ví dụ nữa, làm cái tôi muốn em làm."
Mục Uyển bật cười một tiếng, vẻ mặt không đổi, hất tay Hạng Thịnh Duật ra: "Phụ nữ lấy lòng anh nhiều như vậy, phụ nữ nịnh nọt anh nhiều như vậy, họ đều dựa theo mong muốn của anh mà làm việc, nhưng anh đâu có yêu họ chứ."
Hạng Thịnh Duật ôm cô vào trong ngực: "Có muốn thử một chút hay không, có lẽ em sẽ không giống vậy?"
Mục Uyển muốn đứng lên, cô không quen với lồng ngực anh ta.
Hạng Thịnh Duật không cho cô đứng lên, ôm cô chặt cứng.
Sức Mục Uyển căn bản không chống lại được, cô rũ mắt, nhìn gương mặt anh ta phóng đại trước mặt cô, bờ môi bao trùm lên môi cô.
Mục Uyển nhướng mày.
Cô cũng không có gì khác biệt với phần lớn cô gái khác, chẳng qua cô đã từng là phu nhân tổng thống, cùng lớn lên với Hạng Thịnh Duật, đã từng có chút quan hệ đối địch cạnh tranh với Hạng Thịnh Duật, ngoài những điều đó thì bây giờ cô không còn trẻ nữa, dù cũng coi là xinh đẹp, nhưng cũng không đẹp động lòng người như Bạch Nguyệt, cũng không phải là người Hạng Thịnh Duật không thể không cần.
Bây giờ, anh ta giữ một kẻ địch ở bên cạnh, chỉ có thể là vì tật xấu thích chinh phục.
Anh ta muốn chinh phục cô, chỉ thế thôi.
Cô vẫn luôn không cam lòng, còn bị anh ta cưỡng ép phát sinh quan hệ, nên cảm thấy rất phiền.
Đúng là cô cảm thấy rất phiền, càng kháng cự, Hạng Thịnh Duật càng muốn.
Anh ta thích ép người khác, nhìn người ta cầu xin tha thứ.
Cô cắn răng, ôm gáy anh ta.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên, anh ta buông cô ra, âm thanh khàn khàn: "Muốn không?"
Mục Uyển nhếch miệng: "Nếu phụ nữ mới như vậy đã muốn rồi, anh chắc chắn sẽ nghĩ phụ nữ quá dễ dãi, nên hôn đủ rồi thì để tôi nghỉ ngơi một lát, hình như tôi bị cảm rồi, đau đầu."
"Vậy thì tiếp tục, hôn đến vị trí em muốn." Hạng Thịnh Duật bá đạo nói, lại nhào về phía cô mà hôn.
Mục Uyển bực bội, đẩy anh ra.
Pằng một tiếng, đạn bắn tới cửa xe anh.
Kính xe của anh là kính chống đạn, nên đạn không thể xuyên qua.
Hạng Thịnh Duật nhìn xung quanh, nhếch miệng, nhìn một chiếc xe gắn máy càn rỡ lái đi.
"Cô bé bên cạnh em lá gan rất lớn." Hạng Thịnh Duật chắc chắn nói.
"Hắc Muội?" Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hắc Muội, cô nhướng mày: "Ý của anh là người vừa nổ súng là Hắc Muội?"
"Đột nhiên, tôi không muốn đi tắm suối nước nóng nữa, đi tới chỗ em vậy." Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói, trong mắt tràn đầy sát khí.
Mục Uyển có dự cảm không tốt, túm lấy cánh tay Hạng Thịnh Duật: "Cô ấy vẫn còn nhỏ, là tôi mua đến bảo vệ anh, anh muốn đối phó cô ấy thì hãy đối phó tôi trước."
"Còn nhỏ? Mục Uyển, em tưởng có thể gạt được tôi sao? Cô ta là người của Hình Thiên." Hạng Thịnh Duật sâu xa nói.
Mục Uyển dừng lại, lắc đầu: "Cô ấy không phải người của Hình Thiên, cô ấy tới từ chỗ một người bạn của tôi, người bạn đó của tôi không thể có quan hệ hợp tác với Hình Thiên."
"Thật sao? Có phải hay không, sau khi tôi và em quay về đó, tôi sẽ giúp em hỏi cho ra, em ấy nhìn thì lạnh lùng, nhưng lại đối xử với người ta quá mức nhân từ và thiện lương, nên thường xuyên bị lãng quên và vứt bỏ, nếu như đổi lại là Bạch Nguyệt, thì Hình Thiên không thể nào từ bỏ, dù không làm tổng thống, cũng sẽ giữ Bạch Nguyệt ở bên cạnh, như Cố Lăng Kiệt vậy." Hạng Thịnh Duật nhếch miệng.
Từng chữ từng câu đều chạm vào trái tim cô.
Mục Uyển siết nắm tay, ngồi dậy: "Hắc Muội có phải người của Hình Thiên hay không, tôi sẽ tự hỏi, nếu vừa rồi quả thật là cô ấy nổ súng với anh, tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh."
"Công bằng? Dùng mạng đền mạng? Hay là em tự chặt một ngón tay?" Hạng Thịnh Duật lập tức hết sức lạnh lùng hỏi.
"Nếu đúng là Hắc Muội nổ súng với anh, tôi sẽ tự chặt một ngón tay, quyết không nuốt lời." Mục Uyển chắc chắn nói.
Hạng Thịnh Duật cầm tay cô, nhìn cô nói: "Tôi cần ngón tay em làm gì, ngón tay em còn không bằng chân gà có thịt, tôi muốn khắc tên tôi trên cơ thể em."
Mục Uyển nhướng mày, nếu cô không khắc, với tính cách tàn nhẫn của Hạng Thịnh Duật, chắc chắn sẽ chém Hắc Muội thành muôn mảnh.
Mà Hắc Muội vừa rồi nổ súng, chắc là vì lo lắng an nguy của cô, đúng là cô bé ngốc.
"Tôi khắc."
Hạng Thịnh Duật chỉ vào trái tim Mục Uyển, cao giọng: "Khắc vào nơi này."
Mục Uyển cảm thấy xấu hổ, ánh mắt mênh mang, dù Hắc Muội không phải người của Hình Thiên, với sự bảo vệ của Hắc Muội đối với cô, thì cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chẳng qua là khắc mấy chữ mà thôi: "Được."
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, nói với lái xe: "Đến suối nước nóng."
Mục Uyển đi suối nước nóng, bên trong nhiệt độ duy trì 28 độ, rất nóng.
Cô ngâm mình ở trong suối nước nóng, suy nghĩ hỗn loạn.
Nếu người nổ súng đúng là Hắc Muội, bây giờ trong nhà chắc chắn đang lo lắng hoảng sợ.
Cô cầm điện thoại di động lên, gọi cho Hắc Muội.
"Cô chủ, cô không sao chứ?" Hắc Muội lo lắng hỏi.
"Tôi không sao, Hắc Muội, tôi có mấy vấn đề hỏi em, em nhất định phải ngoan ngoãn trả lời tôi, nếu như em gạt tôi, thì sau này cũng không cần ở lại bên cạnh tôi nữa." Mục Uyển đánh phủ đầu.
"Cô chủ, đã xảy ra chuyện gì sao?" Hắc Muội lo lắng hơn.
"Trước đó, người nổ súng vào xe Hạng Thịnh Duật có phải em hay không?" Mục Uyển hỏi thẳng.
Hắc Muội ngạc nhiên: "Sao cô chủ biết là em, em đã đội mũ bảo hiểm."
Trong lòng Mục Uyển hơi căng thẳng là làm sao Hạng Thịnh Duật biết là Hắc Muội.
"Em vẫn đi theo tôi sao?" Mục Uyển lại hỏi.
"Vâng, cô chủ đi theo họ, em lo lắng nên lái xe máy đi theo, ven đường, xung quanh đều là người của Hạng Thịnh Duật, em không thể tới quá gần, em thấy anh ta trên xe bắt nạt cô, em nghĩ, rồi tùy tiện bắn một phát súng, dù sao cũng không bắn vào được nhưng có thể lôi kéo suy nghĩ của họ, em lại chạy ngay, họ cũng không phát hiện được em." Hắc Muội ngoan ngoãn nói.
Lòng Mục Uyển nặng nề, hỏi vấn đề khác: "Em là người của Hình Thiên phải không?"
"A?" Hắc Muội giật mình.
Mục Uyển không nói gì, thực tế, Hạng Thịnh Duật đã nói cho cô biết, về cơ bản là đúng tám chín mươi phần trăm.
Hạng Thịnh Duật không cần thiết lừa cô chuyện này.
"Hình Thiên cũng có thể nhìn thấy giám sát em bố trí trong phòng tôi sao?" Mục Uyển hỏi, mắt nước sóng sánh, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng.
Sớm muộn gì thì Hình Thiên cũng sẽ biết về quan hệ giữa cô và Hạng Thịnh Duật.
Cô không muốn giấu diếm, chỉ là, nếu quay video lại cho Hình Thiên nhìn thấy, cô cảm thấy rất mất mặt, tự ái không chịu được.