Chương 1259: Chúng Ta Chôn Cất Cùng Nhau
CHƯƠNG 1259: CHÚNG TA CHÔN CẤT CÙNG NHAU
“Muốn nghe chuyện của Lan Ninh phu nhân không?” Hạng Thịnh Duật hỏi, anh nhìn Mục Uyển nở nụ cười.
Bây giờ, Mục Uyển, vẫn thích dáng vẻ này của anh, dương dương tự đắc, tràn đầy tự tin, dường như có xảy ra chuyện gì thì anh cũng có thể giải quyết được, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô cảm thấy thoải mái, có một cảm giác cực kì an toàn, khiến người khác yên tâm.
“Bây giờ anh còn đang bệnh, đợi anh nghỉ ngơi tốt rồi kể với em cũng được, một lát nữa trên xe cứ ngủ thật ngon lành.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hạng Thịnh Duật vuốt ve mặt cô: “Dáng vẻ lúc này của em thật xinh đẹp.”
“Mỗi lần anh khen người khác có đẹp hay không đều dựa vào tâm trạng sao?” Mục Uyển hỏi.
“Đương nhiên, em là người phụ nữ của người khác, anh mà khen em xinh đẹp thì đúng là giả tạo, thảo mai, phải không? Bây giờ em là người phụ nữ của anh rồi, đương nhiên em là người xinh đẹp nhất.” Hạng Thịnh Duật khẳng định, lại bồi thêm một câu nữa: “Còn xinh đẹp hơn Bạch Nguyệt kia nhiều.”
Có xinh đẹp bằng Bạch Nguyệt hay không, trong lòng cô tự biết rõ.
Cô trông cũng tạm ổn, nhưng so sánh với một Bạch Nguyệt khuynh nước khuynh thành kia, vẫn còn kém xa.
Bạch Nguyệt là một người cho dù bất kì ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy cô ấy xinh đẹp, là một người phụ nữ hoàn hảo.
“Lúc anh nói dối, không cảm thấy hổ thẹn, chột dạ hay sao?” Mục Uyển nói rồi kéo Hạng Thịnh Duật đi.
Có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh cảm thấy Mục Uyển của anh là xinh đẹp nhất.
Bạch Nguyệt, nói thật, anh từng gặp qua, nhưng trông như thế nào, anh cũng quên rồi, không thể tính là nói dối, cho nên không hề cảm thấy hổ thẹn, chột dạ.
Bọn họ lên xe.
Tình trạng bây giờ của Hạng Thịnh Duật đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa.
“Anh nói xem, chúng ta cứ rời đi như vậy, không sao chứ?” Mục Uyển hơi lo lắng.
“Nói không chừng chúng ta đi rồi, Lan Ninh phu nhân sẽ lại nói linh tinh.” Hạng Thịnh Duật đoán.
“Vậy thì phải làm sao?”
“Chúng ta nghỉ ngơi trên xe, người của anh ở trong đó, có chuyện gì sẽ gọi chúng ta đến, như vậy thì bà ta sẽ không thể nắm được thóp của chúng ta.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nghỉ ngơi trên xe, có mệt không, vết thương của anh chắc vẫn chưa tốt hẳn đâu? Có thể tìm một nơi nào đó để nằm xuống không?” Mục Uyển hỏi.
“Cố gắng một lúc, ăn xong bữa tối là có thể về rồi, về rồi nghỉ ngơi, không sao đâu, có em ở bên anh, anh không cảm thấy mệt chút nào.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
Mục Uyển dựa vào ghế, nhìn anh: “Vậy anh ngủ một lúc đi, em sẽ ngồi đây, không đi đâu cả.”
“Bây giờ không ngủ được, chúng ta nói về Lan Ninh phu nhân đi, có muốn nghe những chuyện mà bà ta không muốn người khác biết không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu.
Trước kia bọn họ là kẻ thù của nhau, cô cũng không bài xích nghe anh nói chuyện, những điều anh nói, đều là cơ mật, là những chuyện mà cô không biết, tuy có chút chấn động, nhưng, ít nhất anh cũng cho cô biết. Vì vậy, bây giờ cô vẫn thích nghe anh nói chuyện.
“Lan Ninh phu nhân, tên của bà ấy là Phó Thanh Quân, là con gái duy nhất của nguyên Bộ trưởng bộ ngoại giao Phó Ái Quốc, em thấy tên không, bà ta được nuôi dạy như một đứa con trai, mẹ ruột của bà ta là Nhu Lan. Em có biết nhà họ Nhu không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Anh nói là nhà họ Nhu bên Bộ giáo dục?” Mục Uyển không biết rõ lắm, trước kia cô không quan tâm đến những chuyện như này, cũng không để ý đến.
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Có thể nói như vậy, lúc đó nhà họ Nhu sinh ra một tài nữ, tài mạo song toàn, văn thao võ lược, chuyện gì cũng biết, người này chính là Nhu Lan.”
“Bà ấy ưu tú như vậy, nhà họ Hoa lại không nhìn trúng sao? Thời đó, nhà họ Hoa lớn mạnh lắm phải không?” Mục Uyển tò mò.
“Đó là bởi vì lúc đó Nhu Lan và thầy giáo của mình yêu nhau, có ‘vượt rào’. Nhà họ Hoa đương nhiên là không muốn bà ta nữa, dù sao thì thời đó cũng còn rất nhiều trói buộc đối với phụ nữ, không giống như bây giờ.”
“Vậy thầy giáo đó bây giờ thì sao. Chắc không phải là Phó Ái Quốc chứ?”
“Phó Ái Quốc là người đến sau, thầy giáo đó chết rồi. Có người nói là bị nhà họ Nhu hại chết, cũng có người nói là bị Phó Ái Quốc hại chết, bởi vì Phó Ái Quốc đã yêu thầm Nhu Lan từ lâu. Đương nhiên cũng có người nói là bị nhà họ Hoa hại chết.”
“Thực tế thì sao?” Mục Uyển hứng thú.
“Thực tế, chuyện đã qua trăm năm rồi, lúc đó anh còn chưa được sinh ra, những người sinh ra ở thời đó, hoặc là đã chết, hoặc là không biết gì cả, thêm nữa là cũng không có nhiều thông tin được truyền lại, nên chân tướng như chìm xuống biển sâu rồi.”
Mục Uyển hiểu ra: “Sau này thì sao?”
“Nhu Lan gả cho Phó Ái Quốc, đang mang thai, chính là Lan Ninh phu nhân bây giờ. Không biết lúc đó là do hạ sinh Lan Ninh phu nhân bị thương hay chưa từng viên phòng cùng Phó Ái Quốc mà bọn họ chỉ có một người con là Lan Ninh phu nhân. Hơn nữa cho dù Phó Ái Quốc có yêu Lan Ninh phu nhân hay không thì vị Nhu Lan này cũng là danh bất hư truyền, Lan Ninh phu nhân chính là do một tay bà ấy dạy dỗ.”
“Vậy Nhu Lan bà ấy bây giờ thế nào, hình như từ trước đến nay em chưa từng nghe qua cái tên này.”
“Vào lúc Lan Ninh phu nhân mười tám tuổi, bà ấy chết vì bệnh, có thể là do u uất, cũng có thể là do nhớ nhung thầy giáo. Sau khi bà ấy chết, thì được chôn cất cùng mộ vị thầy giáo kia.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Phó Ái Quốc cũng bao dung thật đấy.”
“Đúng vậy, nếu đổi lại là anh, người phụ nữ của anh thì mãi mãi là của anh, chết rồi cũng phải là của anh. Muốn chôn cùng huyệt người đàn ông khác? Anh nhất định sẽ khiến người đàn ông đó chết không có chỗ chôn.” Hạng Thịnh Duật nghiến răng nói.
Mục Uyển nhíu mày: “Nói cứ như là em sẽ chôn cùng người đàn ông khác không bằng, may mà em không.”
“Thật ngại quá, anh chỉ ví dụ thế thôi.” Hạng Thịnh Duật cợt nhả nói.
Mục Uyển: “…”
“Tiếp tục, tiếp tục, đến đâu rồi?”
Mục Uyển: “…”
“À, anh nhớ ra rồi, đến chỗ người đàn ông kia chết không có chỗ chôn. Người phụ nữ của anh mãi mãi cũng là người phụ nữ của anh.” Hạng Thịnh Duật lại nhắc lại lần nữa.
Mục Uyển: “…”
“Anh có thôi đi không, lỡ như không khéo anh chết trước em thì sao?” Mục Uyển cười nói, nụ cười có chút quỷ dị.
Hạng Thịnh Duật: “…”
“Em đã nhắc anh trước như vậy thì anh anh sẽ sắp xếp trước, nếu như anh chết trước em, lúc em chết nhất định phải chôn cất cùng anh, nếu như em không chịu…”
“Nếu như em không chịu, thì sao?” Mục Uyển hỏi, ánh mắt khiêu khích, cố ý nói.
“Vậy thì anh làm quỷ cũng không tha cho em, nếu như anh làm quỷ, đi lại tự do, ngày nào cũng sẽ đến phần mộ của em quấy nhiễu, cho dù em có thành quỷ, cũng phải gả cho anh.” Hạng Thịnh Duật nói, đắc ý cười, lại giống như đang lấy lòng cô, nhẹ nhàng nói:
“Uyển Uyển, anh đối xử tốt với em, sẽ luôn đối xử tốt với em, em sẽ thay đổi ý định chôn cất cùng anh chứ?”
Mục Uyển nhìn ánh mắt đáng thương của anh, dáng vẻ lấy lòng đó, trong lòng cô không biết tại sao, có chút chua xót.