Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515: Dùng Kế Của Người Trả Lại Cho Người​




CHƯƠNG 515: DÙNG KẾ CỦA NGƯỜI TRẢ LẠI CHO NGƯỜI
“Tìm ra nội gián là ai rồi, anh đi xử lý chút.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
“Bà ta?” Bạch Nguyệt nhìn về hướng nữ giúp việc trong phòng khách.
Tô Khánh Nam gật đầu.
Bạch Nguyệt không lên tầng mà đi đến trước mặt bà ta.
Nữ giúp việc sắc mặt trắng bệch, tay đúc trong túi áo.
“Muốn người nhà sống không bằng chết thì bà cứ tự tử đi.” Bạch Nguyệt mở miệng.
Nữ giúp việc kinh nhạc nhìn Bạch Nguyệt, nghĩ một lúc rồi quỳ xuống: “Là bộ trưởng Thịnh bảo tôi làm như vậy, nếu không cả con tôi và cháu tôi đều không sống được, tôi cũng không có cách nào khác, ngài Tô, tha cho người nhà tôi đi.”
“Tôi hỏi bà thì bà trả lời cho hẳn hoi.” Bạch Nguyệt chặn ở trước Tô Khánh Nam hỏi.
Nữa giúp việc dập đầu, cũng không ngẩng lên.
“Camera trong nhà lắp từ bao giờ?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Hôm nay, hôm nay ngài Tô không có nhà, người của bộ trưởng Thịnh đến lắp.” Nữ giúp việc đáp lại.
“Video trong camera gửi trực tiếp đến chỗ Thịnh Đông Quan, hay là chỗ bà?”
“Ở chỗ tôi, sau đó tôi sẽ quay lại để gửi cho bộ trưởng Thịnh.”
“Thế hôm nay bà đã gửi chưa? Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Vẫn chưa.” Nữ giúp việc ngẩng đầu trả lời.
“Việc Linh nói Hùng Đại Ninh có chứng cứ là do bà nói sao?” Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Nữ giúp việc ngẫm một chút rồi gật đầu.
“Tôi hỏi xong rồi.” Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam nói.
Ngọn lửa trong mắt Tô Khánh Nam bùng lên: “Bà trở thành người của Thịnh Đông Quan từ khi nào?”
“Bộ trưởng Thịnh sau khi gặp phải đả kích lần trước thì đã đến tìm tôi.” Nữ giúp việc vội giải thích.
“Bà đã nói bao nhiêu với ông ta rồi?” Tô Khánh Nam nheo mắt.
“Chưa nói được bao nhiêu, đây là lần đầu tiên tôi báo cáo, tôi không nghĩ đến mẹ của ngài sẽ cứ thế mà bị giết, tôi xin lỗi, sau này tôi không dám nữa.”
Tô Khánh Nam hất cằm ra ngoài cửa: “Bà có thể đi rồi.”
“Tôi...” nữ giúp việc quỳ không chịu đứng lên, cầu khẩn nói: “Ngài Tô cứu tôi với, nếu như tôi bị đuổi ra khỏi chỗ này thì tôi sẽ chết chắc, bộ trưởng Thịnh sẽ không tha cho tôi.”
“Tôi không tự mình ra tay đã là rất khách khí với bà rồi.”
“Đồ ở chỗ cũ, việc này tôi vẫn chưa báo cáo thì sao?” Nữ giúp việc kêu lên.
Ánh mắt Tô Khánh Nam trở nên sắc nhọn: “Vậy xem ra tôi không thể để bà sống mà ra khỏi đây rồi?”
Nữ giúp việc kinh ngạc, ngồi bệt xuống đất, đáy mắt nhìn thấy Bạch Nguyệt liền ôm lấy chân cô cầu xin: “Nữ bồ tát, cô cứu tôi, cô cứu tôi với.”
Bạch Nguyệt quỳ xuống trước mặt bà: “Bà mong tôi cứu bà như nào?”
“Cô nói với ngài Tô, ngài đưa cô về đây, chắc chắn sẽ nghe lời cô.” Nữ giúp việc khóc lóc nói.
Bạch Nguyệt cong môi lên: “Vậy bà nghĩ Tô Khánh Nam sẽ cứu bà như thế nào?”
Nữ giúp việc ngây lại nhìn Tô Khánh Nam, nói với Bạch Nguyệt :”Tôi tin chỉ cần ngài đồng ý thì sẽ cứu được tôi.”
“Hay là, để bà tiếp tục ở đây, bà báo cáo lại theo yêu cầu của chúng tôi, thấy sao hả? Bà vừa có thể hoàn thành bên Thịnh Đông Quan vừa có thể bảo toàn tính mạng cho cả gia đình?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Được, được, tôi nhất định sẽ trung thành với hai người, tuyệt không thay lòng.” Nữ giúp việc dập đầu với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam.
Anh cắn chặt răng, híp mắt lại, chỉ thấy sự sắc nhọn, căm tức và phẫn nộ.
Bạch Nguyệt chặn lại tầm nhìn của anh: “Tôi biết bây giờ anh rất tức giận, thấy rằng chính bà ta đã hại chết mẹ anh, nhưng trên thực tế, bà ta chỉ là người mở đường. Hơn nữa là bởi vì bảo vệ tính mạng của cả gia đình, nghiêm khắc mà nói thì phẩm hạnh không xấu, ai không phạm sai lầm khi đối diện với người mình yêu thương chứ.”
Tô Khánh Nam dần dần lấy lại được bình tĩnh, anh nhìn Bạch Nguyệt :”Chúng ta đi ăn cơm trước, chắc em đói rồi.”
“Nếu anh muốn giữ bà ta lại thì không thể tháo camera.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Khánh Nam nhìn thuộc hạ dặn dò: “Đừng tháo camera xuống, tôi muốn suy nghĩ một chút, đem bà ta nhốt xuống ngục đợi tôi về xử lý.”
“Vâng.”
Tô Khánh Nam không nhìn thêm giúp việc lần nào nữa, sợ chỉ cần nhìn thêm một chút thôi anh sẽ ném bà ta ra làm mồi cho chó rồi.
Bạch Nguyệt đi theo sau Tô Khánh Nam lên xe.
Anh không gọi thuộc hạ, tự mình lái xe.
“Thịnh Đông Quan rất thông minh.” Bạch Nguyệt nói.
“Ông ta còn thâm kế hơn cả cha ông ta, xử lý chuyện gì cũng tỉ mỉ, càng tàn nhẫn hơn, chưa từng tin bất kì ai, anh từng phái một cô gái đến bên ông ta, không hề lộ ra chút sơ hở nào, ông ta có thích đến thế nào cũng chỉ dùng nửa năm rồi lập tức vứt bỏ.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Lòng nghi ngờ của ông ta rất cao, xử lý chuyện đều chu toàn, phòng bị cẩn thận, còn mượn đao giết người, mẹ anh, tôi nghĩ là Thẩm Ngạo hoặc vợ ông ta sát hại.” Bạch Nguyệt đoán.
“Tại sao?” Tô Khánh Nam không hiểu.
“Mẹ anh ngoài Thẩm Ngạo ra còn người đàn ông nào khác không?”
“Không có, cái này anh có thể xác định. Mẹ anh... chỉ có một người đàn ông là Thẩm Ngạo.”
“Cho nên vợ của Thẩm Ngạo không dám động đến mẹ anh lúc bà chưa phạm sai lầm, thế nhưng mẹ anh dường như phạm phải sai lầm Thẩm Ngạo không thể tha thứ, vợ ông ta ra tay sẽ không nhẹ, trước đó đã phân tích rồi, Thịnh Đông Quan ra tay sẽ không làm nhục thi thể, đặc biệt là việc ghim đinh lên bộ phận đặc tính của đàn bà, chỉ có vợ Thẩm Ngạo mới có động cơ làm như vậy.”
Tô Khánh Nam nắm chặt tay lái: “Anh nhất định sẽ đem bà ta xé ra thành trăm mảnh.”
“Thịnh Đông Quan rất thông minh, nếu như ông ta tự mình ra tay, bị anh phát hiện rồi nhất định sẽ không tha cho ông ta, cho nên ông ta khiến Thẩm Ngạo ra tay, dù sao thì bây giờ quan hệ của anh và Thẩm Diên Dũng cũng rất kém, ông ta không thể tự mình hủy đi nhà họ Thẩm thì sẽ mượn bàn tay của anh.” Bạch Nguyệt nheo mắt lại nói.
Tô Khánh Nam bật cười một tiếng: “Một lão hồ ly, đúng là một nước cờ đẹp.”
“Chức vụ trước kia của anh là do ai cho?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thẩm Ngạo.”
“Vậy thì anh phải cẩn thận, bọn họ giết mẹ anh, thì sẽ không để anh cầm quyền, nói không chừng sẽ còn áp đặt cho anh một tội danh không hề có.”
Tô Khánh Nam nhíu mày, gia tăng tốc độ, nhớ đến Bạch Nguyệt vẫn đang mang thai liền đi chậm lại, anh nói với cô: “Cho dù bỏ chức vụ của anh đi cũng chẳng sao, mấy năm nay anh cũng tạo được không ít quan hệ, rất nhiều quan hệ mà cả Thịnh Đông Quan và Thẩm Ngạo đều không biết.”
Điều này Bạch Nguyệt tin tưởng.
Mưu trí của Tô Khánh Nam không hể thua kém Thẩm Diên Dũng, cũng không ở dưới Thịnh Đông Quan.
“Tôi có một ý kiến.”
“Là gì?” Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt.
“Thật ta, vụ án này cứ điều tra tiếp cũng sẽ không có kết quả, bọn họ giết mẹ anh thì chắc chắn đã tính toán xong hết, giống như Thịnh Đông Quan làm việc xấu nhiều năm như vậy cũng không có chút sơ sót nào, anh càng điều tra tiếp sẽ chỉ càng khiến anh thêm nguy hiểm.”
“Cho nên?”
“Nhẫn nhịn, tìm bừa một lý do nào đó, cho đến khi nào có khả năng phản công rồi thì cho đối phương một phát, so với việc giết chết nữ giúp việc nhà anh thì thà rằng để người của Thịnh Đông Quan lại về phía anh, chi bằng lợi dụng người giúp việc này thật tốt, tiết lộ những thông tin mà chúng ta muốn tiết lộ ra.” Bạch Nguyệt nói.
Lời vừa dứt thì điện thoại của cô vang lên.
Cô nhìn số điện thoại lạ, hoài nghi nhấc máy.
“Em đến chỗ của Tô Khánh Nam rồi à?” Âm thanh khó chịu của Hình Thiên vang lên....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK