Chương 186: Có Phải Tôi Muốn Thế Nào Thì Sẽ Thế Nấy?
CHƯƠNG 186: CÓ PHẢI TÔI MUỐN THẾ NÀO THÌ SẼ THẾ NẤY?
“Cố Lăng Kiệt, chúng ta cùng buông tha cho nhau đi.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt đi sát vào lề đường, đỗ xe lại, có vài phần buồn bực: “Nói muốn kết hôn là em, nói buông nhau ra cũng là em, rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Có phải tôi muốn thế nào thì sẽ thế nấy?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
Cố Lăng Kiệt có chút mất bình tĩnh, kiên định nói: “Phải, em muốn thế nào, thì sẽ thế nấy.”
“Cùng buông tha cho nhau đi.”
“Được.” Anh thẳng thắn dứt khoát nói, ánh mắt nhìn về phía trước, khởi động xe.
Bạch Nguyệt biết, anh nói thật
Thế nhưng, cô không hối hận, vì cô nhìn thấy anh nhíu mày.
Anh nói muốn cưới cô, hoàn toàn không phải là thật lòng thật dạ.
Cứ như vậy đi.
Cố Lăng Kiệt đưa cô đến ga tàu hỏa, nhìn cô đi vào trong, ánh mắt u ám đen như mực.
Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, hút sâu một hơi, nhả ra khói thuốc nồng đậm, khói thuốc làm mờ đi ngũ quan cương nghị của anh.
Nửa tiếng sau, anh gọi đi một cuộc điện thoại, gọi cho trung tá Tống, “Cậu đi phòng nghiên cứu tâm lí truyền đạt một văn bản chính thức, tôi muốn một chuyên gia tâm lí đánh giá tố chất tâm lí của binh lính, nói rõ mặt tối trong tâm lí của binh lính, hơn nữa chỉ rõ, tôi muốn Bạch Nguyệt.”
“Rõ. Bây giờ tôi lập tức liên lạc thỏa thuận với bộ phận có liên quan.”
Cố Lăng Kiệt tắt điện thoại, ném di động vào ghế phụ, lái xe, rời khỏi ga tàu hỏa.
Sau khi Bạch Nguyệt về đến thành phố A, vốn định ngủ một giấc thật ngon ở khách sạn, Lưu San lại gọi điện thoại tới: “Bạch Nguyệt, còn bao lâu nữa cậu mới về, mình nhớ cậu quá.”
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Mình cảm thấy bọn mình thật sự là tâm linh tương thông, mình vừa về thành phố A, vừa vào khách sạn xong.”
“Quá tốt rồi, tối nay bọn mình cùng nhau ăn cơm đi, mình bảo này, cái người đàn ông xem mắt lần trước cũng không đáng tin, lại đá mình rồi, cậu nói xem, mình kém đến vậy sao, ai cũng không muốn qua lại với mình.” Lưu San có chút chán chường.
“Tối nay mình mời cậu một bữa, đi quán Ngư Phủ mà bọn mình hay đi đi.”
“Quán đã đã đóng cửa 2 năm rồi.”
“Ồ, vậy sao?” Không biết vì sao, Bạch Nguyệt nghe xong câu nói này có chút thương cảm.
Cô còn nhớ quán đó làm ăn rất tốt, chủ quán rất nhiệt tình, đồ ăn cũng rất ngon.
“Đúng thế, hai năm nay, gọi đồ ăn ngoài trở thành trào lưu chính, rất nhiều người đều gọi đồ ăn về nhà, quán bọn họ cũng lớn như thế, tiền thuê cũng rất đắt, không thể bán tiếp được nữa. Mình biết ở khu du lịch có một quán khá ổn, ở đó còn có một club dành cho nữ cấp 4A, mình vốn muốn đi, nhưng đi một mình thì không vui, vừa đẹp cậu có thể đi cùng mình, mình mời.” Lưu San giải thích nói.
“Club dành cho nữ?” Bạch Nguyệt nhớ tới Tô Tiểu Linh: “Đàn ông ở chỗ đó không sạch sẽ, cậu đừng bừa bãi.”
“Mình ngốc sao, bỏ tiền tìm đàn ông? Cũng không phải thừa tiền không có chỗ tiêu đâu. Mình chỉ muốn đi xem một chút, làm cái spa gì đó cũng được.”
“Ừ, vậy thì được, mình ở khách sạn Sheraton ở gần đại học A, cậu đến thì gọi cho mình.”
Nửa tiếng sau, Lưu San đã đến rồi.
Bạch Nguyệt rất kinh ngạc: “Từ quân khu đến đây cần một tiếng đồng hộ, cậu cũng quá nhanh rồi đó.”
“Hihi, con cọp kia không ở quân khu, công việc ít đi, ngày mai mình được nghỉ, hôm nay đã sớm rời khỏi quân khu rồi. Lúc mình gọi điện thoại cho cậy, đã đang lái xe rồi. Lên, mình đưa cậu đi ăn cá.” Lưu San cười hihi nói.
Bạch Nguyệt lên xe của Lưu San, tự mình thắt dây an toàn.
“Mộc Hiểu Sinh ở phòng nghiên cứu của cậu thế nào?” Lưu San nghe ngóng, nói.
“Anh ta rất có sức hút, tự do thoải mái, không bị ràng buộc, phụ nữ thích anh ta rất nhiều, phụ nữ mà anh ta thích cũng rất nhiều, sóng nước phiêu bạt, từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, có lẽ đến 40 tuổi cũng vẫn là người đàn ông độc thân ưu tú. Sao vậy? Cậu sẽ không nói với mình là cậu hứng thú với anh ta nhé?” Bạch Nguyệt lo lắng nhìn Lưu San.
“Mình đây không phải là gấp lắm sao, nếu như là 4 năm trước, bổn cô nương thanh xuân vô địch, đàn ông cút sang một bên. Bây giờ mình sắp 30 rồi, mình không vội, nhưng bố mẹ mình vội lắm rồi. Mỗi lần mình về nhà đều nghe bọn họ lải nhải, đến ăn cơm cũng phiền chết mình rồi.” Lưu San thở dài một hơi.
“Năm nay cậu mới 27, còn cách 30 tận 3 năm nữa, không cần vội.” Bạch Nguyệt khuyên.
“Trước mình cũng không vội, đổi một tên, yêu đương 2 năm, kết hôn, thảnh thơi thư thái, thế nhưng, dựa theo trạng thái và số lần mình bị đá bây giờ, mình có lẽ đến 30 tuổi vẫn một thân một mình. Đàn ông bây giờ đều thích phụ nữ như thế nào chứ? Mình cũng chẳng biết nói gì luôn.” Lưu San buồn bực nói.
“Mình cảm thấy có lẽ sẽ thích người như cậu, tính cách tươi sáng, thẳng thắn xinh đẹp, cậu còn rất phóng khoáng, hiếu thảo, lương thiện, dáng người tốt, đẹp tự nhiên, theo lẽ mà nói sẽ không thể không có bạn trai.” Bạch Nguyệt cũng rất tò mò.
“Đúng vậy, mình còn độc lập về kinh tế, không cần tiền của đàn ông, có thể cùng nhau trả tiền nhà. Những tên đàn ông kia, đều mù hết cả rồi.” Lưu San nhún vai, “Mình đi mấy buổi xem mắt là được rồi, quăng lưới rộng, bắt cá to.”
“Sẽ được mà. Đúng rồi, lần trước hình như mình nhìn thấy Thẩm Diên Dũng, chính là ở gần chỗ cậu tham gia buổi xem mắt trong quân khu ý.” Bạch Nguyệt nhớ không quá rõ ràng.
“Anh ta đến làm gì? Ăn no rửng mỡ muốn ôm gái quân khu sao?” Lưu San nhắc tới anh ta, trong lòng không thoải mái.
“Sau lần trước, hai người không liên lạc lại với nhau sao?” Bạch Nguyệt tùy tiện hỏi.
“Liên lạc cái khỉ gì chứ, lần đầu tiên của bà đây là mất trên người anh ta, tùy tùy tiện tiện, mình mất nửa cái mạng, nếu không phải biết anh ta cũng bị người hạ thuốc, mình khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh ta, nếu để mình bây giờ vẫn là xử nữ, nói không chừng càng đáng giá hơn. Đừng nói anh ta nữa, bực bội.” Lưu San tăng tốc, nửa tiếng sau, đã đến nhà hàng ở khu du lịch.
Bọn họ đến nhà hàng, đã quá giờ bữa tối, nhà hàng cũng không bán bữa đêm, nghỉ bán hàng rồi.
“Đi, club dành cho nữ cũng có đồ ăn.” Lưu San kéo Bạch Nguyệt đến đó.
Cái club dành cho nữ này chỉ có hội viên đi vào.
Lưu San đang đăng kí hội viên, Bạch Nguyệt đi nhà vệ sinh.
“Các cô nghe nói chưa? Cái tên Tony kia chết rồi, thi thể còn bị cắt thành 8 khúc, hung thủ cực kì độc ác, còn cắt đứt dương vật, đặt trong miệng anh ta, rồi vứt ở nhà vệ sinh công cộng.” Có tiếng phụ nữ nói.
“Đáng sợ vậy sao, thật là đáng tiếc. Cái tên Tony đó khá đẹp trai, dáng người cũng rốt, kĩ thuật cực kì thích, chỉ có hội viên kim cương mới có thể chọn anh ta được.” Một người phụ nữ khác nói.
“Cô biết Mộc Hiểu Sinh không?”
Bạch Nguyệt vốn định đi, nhưng nghe thấy tên Mộc Hiểu Sinh, lại nhìn về phía người phụ nữ đnag nói.
“Anh ta nói tối qua người phụ nữ chọn Tony có khả năng là hung thủ, sau đó hung thủ còn chưa bị đưa tới cục cảnh sát, anh ta đã bị đưa đi rồi, lúc anh ta bị đưa đi, đúng lúc tôi cũng ở đó.”
Bạch Nguyệt nhíu chặt mày: “Mộc Hiểu Sinh mà cô nói, là nhà tâm lý học Mộc Hiểu Sinh?”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện
“Đúng vậy, hội viên kim cương, thân phận khẳng định khác biệt, hơn nữa, hội viên kim cương đều giấu kín thông tin, anh ta lần này, sợ là lành ít dữ nhiều.”
Bạch Nguyệt nhanh chóng gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.
Thủ đoạn của những người này, cô hiểu quá rõ, Mộc Hiểu Sinh đắc tội người khác rồi.
Cố Lăng Kiệt nghe điện thoại, ngữ khí kì quái nói: “Em nhanh như vậy đã không buông tha bản thân nữa sao?”
Bạch Nguyệt: “…”