Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1225: Như Vậy, Như Vậy​




CHƯƠNG 1225: NHƯ VẬY, NHƯ VẬY
“Đúng vậy, nhưng anh ta và Hoa Cẩm Vinh liên hôn với nhau, không phải chủ ý của anh, là Hoa Cẩm Vinh liên lạc với anh ta.” Hạng Thịnh Duật lảng tránh chủ đề chính nói.
“Hạng Thịnh Duật, anh phá hoại cuộc sống vốn có thể yên bình của em.” Mục Uyển sắc bén nói, ánh mắt cũng mang theo phần không thoải mái.
“Anh yêu em.” Hạng Thịnh Duật đột nhiên nói.
Trong lòng Mục Uyển khẽ chấn động.
“Anh phá hoại của sống yên bình của em, anh sẽ bồi thường hết cho em, cũng sẽ khiến em trở thành phu nhân tổng thống một lần nữa, ngoại trừ yêu em ra, anh sẽ không yêu thêm ai khác, nếu như có một ngày anh vi phạm lời thề này, anh sẽ để em bắt chết anh.” Hạng Thịnh Duật rất nghiêm túc nói.
Mục Uyển khẽ cúi mắt, không biết tại sao, cả người cô cảm thấy căng thẳng, như có gì đó chui vào đầu cô, khiến cô không thể suy nghĩ kĩ càng.
Hạng Thịnh Duật đưa tay ra ôm cô vào trong lòng: “Những ngày tháng này cố ý đối xử không tốt với em, là bởi vì em không để ý đến anh, muốn trốn chạy, muốn thoát khỏi anh, không, không phải, em còn muốn giết anh để giúp Hình Thiên nữa.”
Cô run rẩy mạnh mẽ hơn.
Anh, cái gì cũng biết.
Anh thông minh như vậy, sao lại không biết suy nghĩ của cô được.
Cô cảm thấy chua xót trong lòng, còn cảm thấy đau đớn nữa.
Cô từng yêu Hình Thiên, cô biết chắc chắn Hình Thiên biết được tâm ý của mình.
Sao có thể không biết được, đến quần áo cũng cởi ra rồi, bao nhiêu lần muốn ngủ cùng anh, kết quả thì sao, anh ta chỉ dịu dàng giúp cô mặc quần áo lại, nhẹ nhàng nói với cô phải nghỉ ngơi sớm, đừng để bị lạnh, còn ngâm nước gừng cho cô nữa.
Cô vĩnh viễn không thể chạm đến trái tim của anh ta.
Hạng Thịnh Duật bây giờ cũng giống như cô trong quá khứ vậy.
Cô ôm lấy Hạng Thịnh Duật, khẽ nói: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Hạng Thịnh Duật cười: “Anh biết em sẽ không thế nữa, mới nói với em những điều này, anh cũng đâu có ngốc, nếu như em không thích anh, anh không thể nào nói với em những chuyện này được, mất mặt lắm.”
Mục Uyển bật cười, nhưng lại cảm thấy cười vào lúc này thì không được tốt cho lắm, liền vùi mặt vào vai anh.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy cô lúc này giống như con mèo đang làm nũng vậy, anh cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
“Được rồi, được rồi, em thích anh cũng không mất mặt, không phải anh cũng thích em hay sao, tuy là em tỏ tình trước anh, nhưng trên thực tế, anh thích em trước, chỉ là đợi em tỏ tình với anh trước mà thôi.” Hạng Thịnh Duật dỗ dành cô.
Mục Uyển không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, vừa muốn cười, vừa muốn cãi lại, lại vừa cảm thấy tức giận, muốn mắng anh một trận, nhưng lại cảm thấy, anh cũng rất đáng yêu.
Trước kia cô tỏ tình với anh, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.
Cô không thích anh, mà còn rất chán ghét anh.
Bây giờ cô không thể phân rõ ràng là cô có thích anh hay không nữa, nhưng cô không còn chán ghét anh, hơn nữa, cũng đã chuẩn bị tốt để cả đời này sống cùng anh.
Có thể, cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi.
Dù sao, trên thế giới này ngoại trừ anh ra, không còn ai yêu cô nữa rồi.
Ông trời biết được rằng cô rất hi vọng có một người yêu mình, cô đã thiếu đi thứ này trong hơn hai mươi năm.
Những người yêu cô rất ít, vì vậy, cô đặc biệt trân trọng.
Mấy phút sau, Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển vẫn chưa chịu ngẩng đầu dậy, có hơi lo lắng, khẽ đẩy cô: “Này, không phải em ngủ rồi đấy chứ?”
Mục Uyển thấy anh nghiêm túc hỏi cô, bật cười.
Cô cảm thấy mình đã buồn rầu lúc lâu rồi, đó là bởi vì trong lòng có những cảm xúc thay đổi kì dị, khiến cô ở trước mặt anh cảm thấy rất ngại ngùng, một lúc lâu như vậy rồi, cô không dám đối diện với anh nữa.
Kết quả anh lại hỏi cô ngủ rồi à?
Làm cô muốn giả vờ ngủ cũng không thể giả vờ tiếp.
Cô lườm anh, không nói gì, đi ra ban công.
Hạng Thịnh Duật sờ sờ mũi, không hiểu cô vừa lườm anh cái gì?
Anh đi theo cô ra ban công, đứng cạnh cô ngắm biển: “Em có muốn đi đọc sách không?”
Mục Uyển quay người lại, dựa vào lan can, nhìn anh: “Em muốn ăn hoa quả.”
“Anh sai người mang đến.” Hạng Thịnh Duật nói.
Cô cố ý nói muốn ăn hoa quả, cũng cảm thấy được sự yêu thương của Hạng Thịnh Duật dành cho cô.
Trước kia lúc cô còn ở bên Hình Thiên, vì không muốn ngáng chân anh, cô biến mình thành siêu nhân, chưa từng nghĩ cho bản thân mình, mọi thứ đều suy nghĩ cho anh ta, rất ít khi cô cảm thấy được sự yêu thương của Hình Thiên dành cho mình, mà chỉ luôn cảm thấy tủi thân.
Bởi vì cô luôn là người hi sinh, bởi vì yêu mà chịu nhiều oan ức.
Vì vậy, cô không muốn trở thành một Hình Thiên tiếp theo, mặc ý tiếp nhận tình yêu của người khác.
“Anh có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi chút không? Hôm qua anh không ngủ được bao lâu, phải ngủ đủ giấc thì não mới hoạt động bình thường được chứ.” Mục Uyển dịu dàng nói.
Anh có mệt hơn nữa, nghe được câu nói này của cô, cũng cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, đặc biệt là giọng nói mềm mại dịu dàng của cô, khiến lòng anh cảm thấy dễ chịu.
Anh ôm lấy eo cô: “Vậy em ngủ cùng anh, một mình anh không ngủ được.”
“Được.” Mục Uyển đồng ý.
Hạng Thịnh Duật ôm cô lên, đặt xuống giường, hai người đối mặt với nhau.
Mục Uyển nhớ đến trước kia anh thường ngông cuồng nói bản thân mình đẹp trai nhất, cô lại nổi hứng trêu chọc anh: “Anh đẹp hay em đẹp.”
“Em, em đẹp.” Hạng Thịnh Duật ười nói.
“Không phải trước kia anh luôn chê em xấu sao?” Mục Uyển cố ý nói.
“Dáng vẻ thích Hình Thiên quả thật rất xấu. Thích Hạng Thịnh Duật thì mới đẹp.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cười, ấn ấn mũi anh: “Sao anh giống trẻ con vậy?”
Hạng Thịnh Duật nắm lấy ngón tay cô, cho vào trong miệng.
Mục Uyển cảm thấy ngứa ngáy, cũng cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng và ẩm ướt trong khoang miệng anh.
Cô vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, bèn xích gần vào người anh.
Đột nhiên Hạng Thịnh Duật hôn lên môi cô, lật người lại, hai người dây dưa qua lại, như chìm đắm trong mộng ảo, không còn tình táo.
Hai người ngủ thiếp đi, lúc tinh dậy đã là chiều muộn rồi.
Mục Uyển tỉnh dậy trước, Hạng Thịnh Duật vẫn còn đang ngủ.
Cô quay người đối diện với anh, rất khó để tưởng tượng, cô sẽ ở bên anh.
Người đàn ông này, lúc nhỏ rất ngang ngược.
Không, phải chỉnh lại một nhút.
Từ trước đến nay đều rất ngang ngược.
Cô vốn dĩ không thích những người ngàng ngược kiêu ngạo như vậy.
Cô thích những người quân tử, trưởng thành trầm ổn, nhất định cô mỡ lợn che mắt rồi.
Hạng Thịnh Duật cười.
Mục Uyển thấy mắt anh vẫn còn nhắm.
“Anh giả vờ ngủ?” Mục Uyển đẩy anh một cái.
“Đừng nghịch.” Hạng Thịnh Duật ôm cô vào lòng: “Anh đang nằm mơ sao?”
Mục Uyển trợn mắt: “Anh ngủ tiếp đi, em phải dậy rồi.”
“Ở cùng anh lúc nữa đi.” Hạng Thịnh Duật ôm cô chặt hơn.
Mục Uyển bất lực, quay lưng lại với anh, nhìn ra ngoài cửa.
Trời vẫn rất trong xanh, nhưng lại có những đám mây.
Lúc còn nhỏ cô cảm thấy mây là một thứ gì đó rất thần kì, muốn bắt nó xuống, sau này cô mới biết được, những đám mây này, thật ra chỉ là hơi nước, chỉ có đến những ngọn núi cao cao, mới có thể nhìn thấy những đám mây cách không xa bàn chân mình.
Cô cứ nhìn như vậy, lại cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Lần nữa tỉnh dậy, đã là tám giờ tối.
Hạng Thịnh Duật không nằm cạnh cô, trên bàn có rất nhiều hoa quả.
“Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển gọi.
Không ai trả lời cô.
Cô đi tắm trước, gội xong đầu, thay xong quần áo, cô ra khỏi phòng.
Lã Bá Vĩ đứng ở trước cửa.
“Hạng Thịnh Duật đâu?” Mục Uyển hỏi.
“Cậu ấy có việc đi trước rồi, sắc mặt rất nghiêm trọng, tôi không biết cậu ấy ở phòng nào?” Lã Bá Vĩ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK