Chương 490: Thoải Mái Nhìn Anh Ta Sụp Đổ Nghiêng Ngả
CHƯƠNG 490: THOẢI MÁI NHÌN ANH TA SỤP ĐỔ NGHIÊNG NGẢ
Tô Chung thấy Bạch Nguyệt, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ, giao tình giữa tôi và cô vẫn chưa đến mức phải mời cô ở lại ăn cơm. Không tiễn."
"Bố, cô ấy là vợ của bạn con." Tô Sỹ Hào không vui nói.
"Là vợ của bạn con lại càng không cần phải ở lại ăn cơm nhà mình, tiễn khách." Tô Chung lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt rất kiềm chế gật đầu, mở cửa.
"Tôi đưa cô đi." Tô Sỹ Hào nói, Bạch Nguyệt đang đứng trước cửa.
Bạch Nguyệt thoáng nhìn qua xe mình: "Anh không cần phải đưa về, anh đưa tôi về quay lại thì muộn mất."
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Trương Tinh Vũ: "Xe tôi vẫn ở nhà của Tô Chung, không bị ai đụng gì vào chứ?"
"Không có, tìm người theo dõi hai mươi tư tiếng, cô về theo đường Trường Giang, đoạn đường này an toàn." Trương Tinh Vũ báo cáo.
"Được." Bạch Nguyệt lên xe của mình.
Tô Sỹ Hào sâu xa nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Bạch Nguyệt vẫy tay với anh ta, lái xe, quay về.
Lúc trên đường, cô nhận được điện thoại của Lâm Tiến.
Lâm Tiến rất kích động, đến mức lời nói ra cũng không mạch lạc: "Mợ chủ, chúng tôi theo cách cô nói, đã tìm được tiểu Ninh rồi, anh ta... bị chém ở tay và chân, anh ta..."
Bạch Nguyệt dừng xe sát ven đường: "Chụp được cái gì cần chụp chưa?''
"Đã chụp được rồi, tôi đã sao chép mấy bản, trong đó một bản đã gửi đến hòm thư của cô, mợ chủ, tiểu Ninh anh ta..." Lâm Tiến giọng nghẹn ngào: "Bây giờ anh ta đang ở trong bệnh viện quân khu, người của chúng ta đang bảo vệ anh ta, nhưng, anh ta ám sát Thịnh Đông Quang là thật, nếu như anh ta chết, thật không đáng."
"Anh ta sẽ không chết, tôi đảm bảo, khám bệnh cho anh ta trước, đặt chân tay giả, dùng kỹ thuật chữa bệnh tốt nhất, sẽ ổn thôi." Bạch Nguyệt cam đoan.
"Được, còn nữa, cảm ơn mợ chủ."
"Bây giờ tôi quay về, ước chừng còn nửa tiếng nữa thì đến, anh đến chỗ tôi đi. Tôi có việc cần nói với anh, nhớ kỹ, chú ý an toàn." Bạch Nguyệt nói xong, liền cúp điện thoại, tăng tốc độ.
Chuyện tiểu Ninh đã xong, cô muốn nhanh chóng gặp Cố Lăng Kiệt.
Lúc đến biệt thự, điện thoại di động lại vang lên.
Cô nhìn là Alan, liền nghe.
"Có ở nhà không? Tôi đang ở cửa biệt thự của em." Alan ôn nhu nói.
"Tôi cách không xa, đi mất hai phút." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, chỉ chốc lát đã đến chỗ bảo vệ, cô xuống xe vào phòng bảo vệ.
Alan đang ở đó, trong tay cầm một tập tài liệu, lo lắng nhìn cô.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Đã lâu không gặp."
Alan cũng cười: "Lúc tôi tới đưa tang Cố Lăng Kiệt, đã gặp em, em vẫn đang ngủ mê man, còn gặp ác mộng
"Hình như giấc mộng kia đã lâu không gặp, rất lâu rồi, tôi thiếu chút nữa không phân biệt rõ hiện thực và trong mơ rồi."
"Tình trạng em hôm qua thực sự dọa tôi sợ chết đi được, thế nhưng bảo vệ không cho vào, gọi điện cho em cũng không có ai nghe, nên tôi không vào được."
"Hôm qua tôi bị rơi xuống nước sau đó hôn mê, anh ăn chưa, lên xe hẵng nói." Bạch Nguyệt nói xong, liền quay xe lại.
Alan ngồi bên ghế phụ, liếc nhìn Bạch Nguyệt.
"Muốn nói gì, anh nói đi." Bạch Nguyệt mắt nhìn phía trước.
"Cố Lăng Kiệt đã chết, em nhất định sẽ giúp anh ấy báo thù, thù hận của đất nước các em, tôi không tiện nhúng tay vào, sẽ khiến mâu thuẫn ngoại giao, thế nhưng, nước M là nước trung lập, bọn họ có rất nhiều tổ chức bí mật phục vụ cho mọi người, hơn nữa, tuyệt đối bảo mật, đáng tin cậy. Trong túi có tài liệu mà em cần."
"Tôi tin bọn họ sẽ giữ bí mật, thế nhưng, hợp tác với bọn họ, loại dấu vết này chỗ bọn họ không xóa sạch được, chẳng khác nào điểm yếu rơi vào tay người khác, sự việc trong tương lai khó mà nói được, cho nên, tôi không cần." Bạch Nguyệt từ chối nói.
"Một mình em, đối phó được sao?" Alan lo lắng.
"Trong lòng tôi hiểu rõ, cảm ơn sự giúp đỡ của anh." Bạch Nguyệt thành tâm thành ý nói.
Alan trầm tư: "Vậy hay là tôi ra tay, tôi không thể nhìn em gặp chuyện không may được, em tin tôi không?"
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Tất nhiên là tôi tin anh rồi, thế nhưng, anh không phải người nước tôi, liên lụy đến mâu thuẫn giữa nước tôi và nước anh, không được."
"Những người đó là người của tôi, không liên quan đến nước tôi."
"Anh là người Anh, thân phận của anh ở Anh rất đặc biệt, mặc dù là người của anh, cũng sẽ khiến vấn đề càng thêm lớn, càng gây ra vấn đề giữa nước anh và nước tôi, Alan, tâm ý của anh tôi xin ghi nhận, tôi biết nên làm như thế nào, nếu như tôi cần sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ tìm anh, tôi đảm bảo." Bạch Nguyệt vẫn từ chối anh ta.
Alan thõng mắt xuống.
"Được rồi, Alan, có phải Linh đang ở nhà của Tô Khánh Nam không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Alan thở dài một hơi, nhìn về phía Bạch Nguyệt: "Trước đó con bé trở về rất vui mừng nói con bé có qua lại với Tô Khánh Nam, tôi cũng không nói với em, xin lỗi."
"Cô ấy muốn gả cho Tô Khánh Nam sao?" Bạch Nguyệt hỏi dò.
"Cũng không phải, sau khi trở về tôi có hỏi thăm qua, chỉ là, mỗi ngày con bé đều đi dạo phố với một bà chủ, dựa theo tính nhẫn nại của con bé vẫn rất khó, em... Muốn ngăn cản sao?" Alan hỏi.
Bạch Nguyệt dừng xe ở bãi đỗ xe: "Tôi không cảm thấy Tô Khánh Nam nghiêm túc với Linh, nếu như Linh tin, sau này sẽ bị tổn thương."
"Tính Linh khá cởi mở, tính con bé cũng không có gì được lâu, trước qua lại không dưới mười bạn trai, quen lâu nhất cũng hơn một tháng thôi, cho nên, tôi cũng không lo cho con bé lắm, chẳng qua con bé vui đùa một chút thôi."
"Vui đùa, vậy là tốt rồi." Bạch Nguyệt đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Mặc dù cô không ủng hộ thái độ đùa giỡn tình cảm, nhưng, nếu như đối tượng là Tô Khánh Nam, Linh vui đùa, cũng tốt.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lời này, nói không sai chút nào.
Bạch Nguyệt vào nhà, Lâm Thư Lam, Trương Tinh Vũ, Tống Tâm Vân càng lo lắng nhìn cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Mẹ, con đói bụng rồi, đây là bạn con, mấy người chắc là đã từng gặp trước đây, anh ấy tên Alan."
"A, chuẩn bị ăn cơm đi." Tống Tâm Vân nhìn về phía thím Vương.
Lúc ăn cơm, Bạch Nguyệt không nói một câu nào, những người khác tuy muốn hỏi, liếc nhìn dáng vẻ không muốn nói, tất cả đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hề lên tiếng.
Cơm nước xong, Bạch Nguyệt buông đũa xuống, nhìn thoáng qua thời gian, từ lúc Lâm Tiến gọi điện thoại cho cô đến bây giờ, là một tiếng năm phút.
Nhiều nhất còn một tiếng nữa, là Lâm Tiến đến.
"Alan, tôi tiễn anh về." Bạch Nguyệt thẳng thắn nói.
"Ừ." Alan đứng lên, rất lịch sự gật đầu với Tống Tâm Vân, xoay người, đi theo Bạch Nguyệt.
"Tôi nhìn ra được, những người khác rất lo lắng cho em, nói cũng không dám nói, sợ nói sai." Alan mở miệng trước nói.
"Tôi biết, bọn họ đang suy nghĩ gì, tôi cũng biết, cho dù bọn họ hỏi, tôi cũng không tiện nói, chính là không nói." Bạch Nguyệt kéo lại áo.
Buổi tối gió rất lạnh. Thổi đến, chỉ chốc lát mặt sẽ tê tê.
"Em không cần tiễn tôi về, mau quay lại đi." Alan lập tức nói.
"Tôi tiễn anh đến cửa sau đó, sẽ có xe tới đón tôi, không cần lo lắng, lúc vừa rồi ăn cơm tôi có nghĩ đến một chủ ý, Alan, tôi thực sự cần anh giúp tôi một chuyện." Bạch Nguyệt dừng bước lại nói.