Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Số Mệnh Để Em Là Người Phụ Nữ Của Tôi Rồi, Em Đừng Chạy Trốn Nữa​




CHƯƠNG 159: SỐ MỆNH ĐỂ EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI RỒI, EM ĐỪNG CHẠY TRỐN NỮA
Fuck!
Fuck!
Chắc chắn là Cố Lăng Kiệt cố ý, rõ ràng anh biết cô đang ở đâu và đang làm gì, nhưng vẫn cố ý hỏi dò hỏi cô.
Nhưng tréo ngoe là cô lại mắc bẫy, thế nên lúc này mới buồn bực như thế.
Cô chẳng khác gì tên hề trong rạp xiếc, còn anh là khán giả xem cô diễn trò.
Bạch Nguyệt không thể thoát khỏi anh, chỉ có thể đi theo trung tá Tống lên xe.
Trong lúc trung tá Tống lái xe, Bạch Nguyệt khó hiểu hỏi: “Sao Cố Lăng Kiệt biết tôi ở đây vậy?”
“Thời đại này điện thoại nào cũng có định vị mà, chỉ cần một câu của thủ trưởng là sẽ có người gửi vị trí của cô tới điện thoại của thủ trưởng trong tích tắc.” Trung tá Tống giải thích cho Bạch Nguyệt.
“Các anh tới lễ đường từ khi nào đấy?” Bạch Nguyệt hỏi tiếp.
“Vừa mới tới không lâu.” Trung tá Tống trả lời đơn giản: “Nhưng cô cố ý không bắt điện thoại của thủ trưởng à.”
“Chuyện này có thể đừng báo cáo không? Cứ nói tôi không nhìn thấy.” Bạch Nguyệt giở giọng thương lượng.
Sắc mặt trung tá Tống vẫn không thay đổi: “Biết mà không báo, theo nguyên tắc của thủ trưởng thì đây là tội lớn.”
“Vì thế, anh vẫn báo à?” Bạch Nguyệt có dự cảm không lành.
“Lúc cô cất điện thoại đi là tôi đã báo luôn rồi.” Trung tá Tống không hề giấu diếm.
Bạch Nguyệt khẽ đập trán vào lưng ghế.
Chắc chắn Cố Lăng Kiệt tức đến mức xì khói luôn rồi.
Bạch Nguyệt buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thở dài một hơi, lòng vẫn cảm thấy buồn bực.
Trung tá Tống nhìn về phía Bạch Nguyệt nói: “Thủ trưởng rất bận rộn, tôi khuyên cô đừng chọc giận thủ trưởng.”
“Đã chọc giận rồi, anh có cách nào hay hơn không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Trung tá Tống bỗng trầm giọng xuống: “Tôi đi theo thủ trưởng đã ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thích một cô gái.”
“Không phải anh ấy thích tôi, mà là muốn biết những chuyện trong quá khứ.” Bạch Nguyệt phản bác.
“Tại sao anh ấy không được biết chuyện quá khứ của mình chứ?” Trung tá Tống lạnh giọng hỏi lại.
Bạch Nguyệt cúi đầu lặng lẽ.
Anh có thể biết chuyện quá khứ, nhưng nếu chuyện đó không hề giúp ích gì cho anh thì sao.
Đã quên rồi thì cứ quên hết luôn đi, cho dù có không quên được đi nữa thì thứ để lại cũng chỉ còn là đau khổ.
Nơi ngón tay cụt của cô bỗng đau đớn âm ỉ.
Cô không nói gì nữa, để bản thân chìm vào nỗi thê lương vô tận.
Một tiếng sau, Bạch Nguyệt được đưa tới biệt viện Lam Thiên.
Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên sô pha hút thuốc với tâm trạng không tốt lắm, khói thuốc lá dày đặc bao phủ khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta khó mà nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.
Bạch Nguyệt vừa bước vào, cánh cửa sau lưng đã đóng sầm lại như đánh thẳng vào trái tim cô.
Cô đi về phia Cố Lăng Kiệt, sau đó ngồi xuống trước mặt anh.
“Ai cho cô ngồi?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.
Bạch Nguyệt cau mày rồi cũng đứng lên.
“Tại sao không bắt máy?” Cố Lăng Kiệt chất vấn, ánh mắt anh lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Bạch Nguyệt cũng bắt đầu nổi giận với sự ngang ngược độc đoán của anh: “Anh nghĩ tại sao tôi phải bắt máy? Tôi đâu phải cấp dưới của anh, cũng không phải vợ anh, càng không phải người anh có thể gọi đến là đến đi là đi.”
Cố Lăng Kiệt đứng bật dậy, Bạch Nguyệt vô thức lùi sau một bước.
Cố Lăng Kiệt giữ chặt lấy cằm cô rồi nói: “Dựa vào chuyện cô lừa tôi nên tôi có thể tùy ý sai khiến cô.”
Bạch Nguyệt hất tay Cố Lăng Kiệt ra: “Tôi lừa anh chuyện gì chứ? Lừa anh nguyên nhân chúng ta chia tay, hay là lừa anh nguyên nhân ngón tay tôi bị chặt đứt, đúng thế, lúc đó anh rất yêu tôi, nhưng dù thế thì sao? Giờ anh đã quên hết mọi chuyện rồi, chẳng lẽ không cho phép tôi thoát khỏi khoảng thời gian ám ảnh đó sao?”
Đôi mắt đen tuyền của Cố Lăng Kiệt chăm chú nhìn cô, lồng ngực anh nhấp nhô không ngừng: “Ngoài những chuyện này, còn gì nữa không?”
“Anh còn muốn biết chuyện gì nữa?” Bạch Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt mím môi không nói.
Rõ ràng là cô ấy làm sai, tại sao lại có thể hùng hồn như thế được.
Ngọn lửa giận dữ bập bùng trong đôi mắt anh đã thiêu sạch mọi ấm áp, chỉ để lại sự lạnh lẽo khiến người rét run.
“Cô kiêu ngạo và gian xảo, không phải mẫu người tôi thích, quá kiêu ngạo sẽ khiến người ta chán ghét, không hiểu được nhún nhường sẽ khó hòa hợp với người khác, tôi rất hiếu kỳ, tại sao tôi có thể thích người như cô!” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt đầy sắc bén.
Từng chữ từng câu của anh đều đâm vào tim cô như con dao sắc nhọn, vạch ra sự thật mà cô không muốn thừa nhận và tin tưởng.
Ban đầu, Cố Lăng Kiệt ở bên cô không phải vì thích, mà là vì áy náy.
Anh là một người vô cùng có trách nhiệm.
Cô sống không tốt, anh sẽ cảm thấy đó là lỗi của anh, là do anh cưỡng hiếp cô, vì thế anh mới muốn cứu cô, muốn bù đắp cho cô, thậm chí không tiếc hy sinh hôn nhân và hạnh phúc của bản thân.
Vì thế, sau khi bị thương, anh lựa chọn quên đi mọi chuyện về cô.
Tại sao anh lại nhớ Chu Hân Ly mà quên mất cô!
Đây cũng là một người khắc sâu trong lòng anh mà.
Không muốn khóc nữa, không muốn đau lòng nữa.
Thế nhưng, suy nghĩ quá rành mạch cũng khiến trái tim đau đớn.
Mọi ấm áp đều đã chảy ra ngoài qua những giọt nước mắt.
“Hoặc có lẽ, anh cũng chẳng hề thích tôi, Cố Lăng Kiệt, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, anh có tương lai rạng rỡ ở trước mắt, cho dù không ở bên Tô Tiểu Linh thì anh cũng có thể tìm được người con gái mà anh yêu, buông tha tôi đi, cũng là buông tha cho chính anh.” Bạch Nguyệt rơi lệ nỉ non.
Nước mắt của Bạch Nguyệt khiến Cố Lăng Kiệt cảm thấy khó chịu, dường như có thứ gì đó đang bóp nghẹn lấy tim anh.
Vừa rồi cũng là do anh quá tức giận, bỗng nhiên anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt vô thức từ chối, cô tránh mặt sang một bên.
Đôi mắt anh hiện lên vẻ lạnh lẽo, anh giữ chặt lấy gáy cô rồi tì mạnh môi mình lên môi của cô.
Một nụ hôn ngang ngược, hung hăng, không để cô có cơ hội tránh thoát.
Bạch Nguyệt nổi giận đẩy mạnh anh ra.
Ba năm trước, anh cũng bá đạo chiếm lấy trái tim cô như thế, nhưng kết quả thì sao!
Tuyệt vọng, tự sát, cô không muốn lịch sử lặp lại nữa, cô không muốn yêu Cố Lăng Kiệt nữa, cô vung tay, tặng cho anh một cái tát vang dội.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, anh lao tới muốn xé nát quần áo cô như một con thú hoang hung tợn.
“Á!” Bạch Nguyệt điên cuồng giãy giụa.
Cố Lăng Kiệt giữ chặt lấy cổ tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại kéo quần lót cô xuống.
Bạch Nguyệt rất ghét, cực kỳ ghét một Cố Lăng Kiệt máu lạnh như thế này.
Sau khi xé toạc quần lót của cô, cô một lần nữa cảm nhận trái tim tuyệt vọng đang kêu gào, giọng cô đầy giận dữ: “Anh phải ép tôi tới chết thì mới bằng lòng phải không?”
Cố Lăng Kiệt nhìn xuống cô bằng ánh mắt sắc bén: “Tại sao không chịu cho tôi?”
“Trong mắt của thủ trưởng, tôi là một người phụ nữ thế nào, có phải chỉ cần là đàn ông thì tôi sẽ vui vẻ dạng chân cho họ cưỡi không?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi.” Cố Lăng Kiệt đáp.
“Dùng quyền thế của anh ép tôi ư? Hay là muốn cưỡng hiếp?” Bạch Nguyệt châm chọc.
“Chẳng phải cô cũng nói rất sướng sao?” Cố Lăng Kiệt chau mày.
Bạch Nguyệt quay mặt đi, cảm xúc trong lòng hỗn loạn đến mức cô không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt bắt đầu dịu lại: “Cô đừng giãy giụa, tôi sẽ làm nhẹ thôi.”
Truyện được mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện!
“Tại sao anh lại muốn tôi chứ?” Bạch Nguyệt khó hiểu hỏi: “Chẳng phải anh nói tôi không phải mẫu người anh thích sao? Vậy thì cớ gì cứ níu kéo sai lầm của quá khứ không chịu buông tay.”
“Vì tôi cũng rất sướng.”
Bạch Nguyệt im lặng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK