Chương 312: Cho Dù Là Ai, Giết Chết Không Tha
CHƯƠNG 312: CHO DÙ LÀ AI, GIẾT CHẾT KHÔNG THA
Bạch Nguyệt đứng dậy, dây thừng đang bện trên tay rơi xuống đất, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh đưa em rời đi, lên thuyền rồi nói.” Tô Khánh Nam nói, bước vào trong nhà.
Bạch Nguyệt đứng như phỗng, nhíu mày, hô hấp không ổn định.
Rời đi?
Vậy Cố Lăng Kiệt thì sao?
Nếu nói với Tô Khánh Nam, Cố Lăng Kiệt cũng ở đây… Không, Tô Khánh Nam sẽ không đưa Cố Lăng Kiệt đi, nói không chừng, còn giết chết anh ở đây.
Cô không thể nói cho Tô Khánh Nam biết Cố Lăng Kiệt cũng ở đây.
Nếu cô nói không đi, chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ nghi ngờ, hơn nữa anh ta cũng sẽ không đi. Chờ tới khi Cố Lăng Kiệt trở về, anh ta sẽ thấy anh.
“Anh chờ tôi ở ngoài một chút, tôi thu dọn đồ rồi sẽ ra.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Khánh Nam đánh giá căn phòng giản dị này, từ “miếng trúc” đến củi lửa nơi góc phòng, và cả cái chân giò trên mặt đất, cứ nhìn thấy thứ gì, ánh mắt lại lạnh nhạt đi một chút, híp mắt lại, nhìn Bạch Nguyệt, sắc mặt xanh mét đã thay thế cho nét vui vẻ lúc vừa nhìn thấy cô lúc nãy.
“Ở đây ngoài em ra, còn có ai nữa?” Tô Khánh Nam chất vấn.
“Chỉ có một mình tôi.” Bạch Nguyệt trả lời.
“Những thứ này đều là em làm?” Tô Khánh Nam không tin, nhìn sâu vào ánh mắt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không đổi sắc mặt nhìn Tô Khánh Nam.
Từ màu sắc của thân trúc, nếu như cô nói, lúc đến đã có căn phòng nhỏ này rồi, khẳng định Tô Khánh Nam sẽ không tin.
“Phải.” Bạch Nguyệt trả lời.
Tô Khánh Nam cười nhạo một tiếng, tầm mắt rơi trên thức ăn: “Cái chân giò bên kia thì sao? Là em săn được sao?”
“Là tôi xin đó, trên đảo này còn có những người khác sinh sống, nếu anh không tin, giờ tôi đưa anh đi xem.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói, không chớp mắt nhìn Tô Khánh Nam.
Cô nghĩ, nếu Tô Khánh Nam cứ muốn đi, cô liền đưa anh ta đến căn nhà trúc kia, nửa đường sẽ giả vờ ngất đi.
Sau đó, tất cả đều xem ý trời.
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, duỗi tay ôm lấy eo Bạch Nguyệt, kéo tới bên cạnh mình: “Nếu em đã nói chi tiết như vậy, khẳng định anh sẽ tin em. Ở đây chẳng có gì mà thu dọn cả, lẽ nào em muốn mang chỗ chân giò và cá này đi?”
“Tôi đến ngày rồi, trên thuyền có lẽ không có đồ phụ nữ chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam càng nghi ngờ: “Kinh nguyệt của em đến rồi, ở đây giải quyết thế nào?”
“Anh chờ tôi một chút.” Bạch Nguyệt trèo lên giường, mở một tấm ‘băng vệ sinh’, lấy tro viết vào trong một chữ: Chờ.
Cô lấy tấm ‘băng vệ sinh’ khác xuống, nói với Tô Khánh Nam: “Đi thôi.”
Tô Khánh Nam nghi ngờ nhìn về phía giường.
Bạch Nguyệt sợ anh ta phát hiện ra gì đó, liền ra ngoài trước.
Tô Khánh Nam mang theo 6 tên tay sai, đứng thành 2 hàng, đứng nghiêm chỉnh.
Trên mặt biển, con thuyền du lịch màu trắng của Tô Khánh Nam đỗ ở đó, dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Cô đoán trở về cần hơn 6 tiếng, rồi báo với Tống Tâm Vân đi đón người, đã là hơn 12 tiếng.
Nếu Cố Lăng Kiệt quay về quá muộn, trời quá tối, sẽ không thấy được chữ mà cô để lại trên giường.
Anh không tìm thấy cô, sẽ cho rằng cô ra ngoài tìm anh.
Cô cần phải để lại thêm ký hiệu cho anh.
“Sao không đi nữa?” Tô Khánh Nam đứng phía sau cô, hỏi.
Bạch Nguyệt xoay người, nhìn về phía Tô Khánh Nam: “Chỗ cá kia quá đáng tiếc, là do tôi dùng lưới đánh được đó, cả chỗ chân giò kia cũng hiếm có, không mang đi quá đáng tiếc. Chúng ta quay về cũng hơn 6 tiếng, tôi làm thịt lợn rừng cho anh ăn.”
“Được thôi.” Tô Khánh Nam đồng ý.
Bạch Nguyệt đi về phía căn phòng. Tô Khánh Nam nham hiểm nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, ra lệnh cho cấp dưới bên cạnh: “Cậu mang theo hai người ở lại trên đảo, xem xem ai ở cùng với Bạch Nguyệt, nếu là nam, cho dù là ai, giết chết không tha.”
“Rõ.”
*
Bạch Nguyệt quay về căn phòng nhỏ, lấy một miếng củi đã cháy đen, viết lên tảng đá: Đã lên thuyền rời đi, chờ.
Cô đắp miếng lá lên trên tảng đá, sợ Tô Khánh Nam đi vào sẽ phát hiện, liền lấy hai cái chân giò chạy ra ngoài, lại thấy chỉ có một mình Tô Khánh Nam đứng trên bãi cát.
Cô rũ mắt bước về phía anh ta, Tô Khánh Nam đón lấy chân giò trên tay cô, giờ lên đánh giá nói: “Cái chân giò này khá ổn nha, trên cái đảo hoang này có rất nhiều thú hoang?”
“Tôi ở trên đảo 4 ngày, không hề thấy thú hoang, chỉ là, có rất nhiều cá và cua.” Bạch Nguyệt đơn giản đáp, đi về phía đầu thuyền.
Tô Khánh Nam đi theo phía sau cô. Sau khi lên thuyền, đưa chân giò cho cấp dưới.
Bạch Nguyệt đi tới buồng lái, có vẻ tùy ý hỏi: “Là anh lái tàu sao?”
Ánh mắt Tô Khánh Nam nhìn cô lạnh băng, không hề ngăn cản cô.
Bạch Nguyệt đi tới cửa buồng lái, thấy bên trong có hai người mặc đồng phục đang ngồi, tầm mắt cô rơi vào trên màn hình hải độ, nhớ kỹ kinh vĩ độ nơi này.
“Thì ra không phải là anh lái.” Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam cũng mỉm cười, trong mắt lại mang chút lãnh ý.
Anh ta đã sớm nhận ra, mục đích của cô đến buồng lái: “Tiểu Nguyệt, còn nhớ trước đây em đồng ý với tôi cái gì không?”
Bạch Nguyệt cả người chấn động, thâm trầm nhìn Tô Khánh Nam: “Nhớ.”
Tô Khánh Nam khẽ đặt tay lên eo cô: “Lâu như vậy không gặp, anh sợ em không nhớ nữa rồi, đừng làm ra những chuyện khiến bản thân mình hối hạn, anh đã cho em vài lần cơ hội, em đã dùng đến cơ hội cuối cùng rồi, hiểu không?”
Bạch Nguyệt rũ mắt, làn mi dài lưu lại bóng trên mí mắt, che đi quang ảnh lưu động trong mắt cô.
Cô đã quyết định, cho dù chỉ còn sống 20 ngày nữa, cô cũng muốn ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt 19 ngày, không muốn tổn thương anh nữa, bên nhau một ngày, liền tính một ngày.
Hôm nay nhân nhượng là vì bị anh ta ép tới không còn cách nào khác, hơn nữa, chờ cô quay lại, sẽ có thể tìm người quay lại cứu Cố Lăng Kiệt.
“Anh còn chưa nói cho tôi, sao anh lại tìm được tôi?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề nói.
“Có một tàu đánh cá báo cách sát, nói có một cô gái cầu cứu trên đảo hoang, còn chụp ảnh lại, tôi xem qua, cảm thấy là em, liền tới đây.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Báo cảnh sát? Khó trách tàu đánh cá đó không lại gần, anh ta làm như vậy cũng là rất cẩn thận.”
“Nếu không phải là em cầu cứu, tôi còn cho rằng em lại chạy mất rồi, suýt chút nữa phát lệnh truy nã toàn cầu rồi.” Tô Khánh Nam nói đùa, nhưng ánh mắt lại không có chút ý cười nào.
“Vậy khẳng định dân chài kia không báo cho cục cảnh sát khu Lạc Cổ. Tôi bị cục trưởng cục cảnh sát khu Lạc Cổ Trần Bình hại, anh ta là người của Lã Mạnh Châu, mà tôi biết Lã Mạnh Châu là hung thủ phía sau vụ thảm án.” Bạch Nguyệt ngưng trọng nói.
“Em có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói một chiều của em, sẽ không ai tin cả. Dù sao người mà em muốn chống đối, một kẻ là cục trưởng cục cảnh sát khu Lạc Cổ thành phố Kim Nguyên, một người là thống đốc bang J.”
Bạch Nguyệt không muốn Tô Khánh Nam ra mặt vì cô, chờ cô cứu được Cố Lăng Kiệt rồi, anh sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề.