Chương 343: Em Ngoan Một Chút Đã Không Đau Rồi
CHƯƠNG 343: EM NGOAN MỘT CHÚT ĐÃ KHÔNG ĐAU RỒI
Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nhìn cô, Lưu San cũng không biết nên nói gì.
Chỉ sợ bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi trong lòng thấy sợ hãi, cái loại chiến tranh lạnh này giống như áp suất thấp, khiến người ta không thở được.
Cô dứt khoát nhìn anh: “Tôi chỉ ra ngoài chơi vài ngày, anh làm gì vậy!”
“Chơi vài ngày hay là vài tháng, Lưu San, em chỉ chớp mắt anh cũng biết em đang nghĩ gì, đừng có giở chiêu trước mặt anh.” Thẩm Diên Dũng tức giận nói.
Lưu San đập mạnh lên bàn trà: “Tôi chơi vài tháng thì sao? Không được à? Các anh phóng hỏa thì chẳng sao, đến tôi đốt đèn một tí thì không được à?”
“Em đốt đèn cái gì? Em đây là đang tạo phản.” Thẩm Diên Dũng mắng.
“Tạo phản thì làm sao, anh giết tôi à? Giết đi, đến giết đi.” Lưu San giận muốn phát điên.
Thẩm Diên Dũng nắm lấy cằm cô, lực hơi mạnh, làm hai bên má đỏ cả lên.
Lưu San giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh, càng giãy đầu ra, mặt lại càng đau, đau đến nỗi mặt tê hết cả, giận dữ trừng Thẩm Diên Dũng.
“Giãy nữa đi, sao không giãy nữa?” Thẩm Diên Dũng chất vấn.
Lưu San mím môi, tuy không động đậy nữa, nhưng trong mắt hiện lên sự đối kháng không lời.
Thẩm Diên Dũng cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Lưu San đẩy anh ra, lại đẩy không được, gấp đến nỗi mũi lấm tấm đầy mồ hôi.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
“Em ngoan cho anh chút được không? Con cũng sinh cho anh rồi, mà chỉ biết chạy ra bên ngoài suốt.” Thẩm Diên Dũng nhíu mày nói.
Nói đến con, Lưu San càng tủi thân, ánh mắt mù mịt.
Anh cưỡng gian cô, lại cố tình làm ra cái bộ dạng đã chịu trách nhiệm, nếu không cô đã uống thuốc tránh thai rồi.
Sau khi cô biết đứa trẻ là của anh, không muốn giữ lại, anh phái người bắt cô.
Cô khó khăn lắm mới được cứu ra, anh lại dùng mạng của Bạch Nguyệt uy hiếp cô, cô chỉ có thể ở lại bên anh.
Có trời mới biết cô khó chịu mức nào, người cô ghét nhất chính là Thẩm Diên Dũng.
Từ nhỏ đã ghét anh, lớn lên càng ghét.
Thẩm Diên Dũng thấy cô sắp khóc, lòng không nỡ, buông tay ra, nhíu mày nói: “Em ngoan một chút thì anh đã không làm đau em rồi, bây giờ đáng đời rồi chứ gì.”
Lưu San nắm chặt tay, mạnh mẽ nén nước mắt lại, hờn trách nói: “Tôi cứ thích ra ngoài chơi, tại sao không cho tôi ra ngoài chơi? Tôi muốn đi. Cả ngày tôi ở nhà một mình, giống như bị nhốt trong lồng vậy, anh không phát điên, nhưng tôi muốn điên rồi đây này.”
“Em muốn ra ngoài anh không phản đối, nhưng em đi mà không có sự chuẩn bị nào như vậy, nếu bị người ta bắt cóc thì làm sao? Đợi chuẩn bị tốt, anh tự khắc sẽ đưa em ra ngoài.” Thẩm Diên Dũng hứa.
“Sao tôi ra ngoài lại bị người ta bắt cóc, tại sao cứ phải sống trong sợ hãi như vậy, thậm chí đến tự do tôi còn không có! Ở nhà có người của anh giám sát, có gì khác biệt với việc bị bắt cóc.” Lưu San càng nói càng đau lòng, càng nói càng bứt rứt.
“Em là người phụ nữ của anh, Tiểu Bối cũng là con trai của anh, bọn họ không phải đang giám sát em, mà đang bảo vệ em.”
“Vậy ư? Tôi làm gì cũng phải báo cáo lại, đây gọi là bảo vệ à? Tôi không được tự do làm gì hết, đây gọi là bảo vệ ư? Nếu một người sống mà bị cướp đi mất tự do, vậy thì có khác gì chết đâu.”
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng sắc lạnh, ôm lấy vai của Lưu San: “Em nói cái gì, em nói lại cho anh.”
Anh thối đến phát sợ, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Lưu San mím chặt môi, tay nắm thành đấm, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay.
Cô thật sự có thể chết được không?
Không thể!
Nếu cô chết, Thẩm Diên Dũng chắc chắn sẽ không cứu Trần Niệm đâu.
Cô chẳng qua chỉ là kích động nhất thời, nói nặng lời thôi.
Nhưng lời nói ra, giống như bát nước đã đổ đi, sao thu lại được.
“Tôi muốn ra ngoài chơi.” Lưu San cúi đầu, cuối cùng, vì quá tủi thân, đến lời thật lòng cũng không thể nói ra, cô khóc.
Thẩm Diên Dũng thấy cô khóc, trái tim sắt thép đến mấy cũng mềm cả đi, ngón cái lau đi những giọt lệ của cô, mềm giọng nói: “Sao lại giống như đứa trẻ vậy, em giờ đã là mẹ của một đứa con rồi đó.
“Anh còn là tổng thống của một nước đó, đã nói là đi thăm nước M, chớp mắt mà đã về đây tìm tôi.” Lưu San tự mình lau nước mắt.
“Thế nên, em cố tình nhân lúc anh không ở đây nên chạy ra ngoài phải không?” Thẩm Diên Dũng nhíu mắt nhìn cô.
Cô cũng không thèm phủ nhận, hỏi lại anh: “Nếu anh mà ở trong nước, thì sẽ cho phép tôi ra nước ngoài ư?”
Thẩm Diên Dũng nhếch môi, chắc chắn mà trả lời “Đương nhiên là không cho.”
Lưu San không muốn cô cứ phải nhìn thấy bộ dạng thiếu đánh này của anh nữa, cô sợ chỉ cần nhìn thêm chút nữa, nắm tay của cô sẽ bay ra trước mất, cô xoay người, hướng lưng về Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nhìn ót cô: “Em chắc chắn là chỉ muốn ra ngoài chơi, không chạy mất sao?”
“Thứ nhất, nếu tôi muốn chạy, chắc chắn sẽ không dùng hộ chiếu của mình, tôi sẽ không để anh tìm thấy tôi, không biết tôi đi đâu? Thứ hai, Tiểu Nguyệt vẫn đang nhờ đến sự chữa trị của anh, tôi chẳng phải là người vô ơn vô nghĩa hay sao? Lưu San không thèm quay đầu.
Thẩm Diên Dũng đau lòng, ánh mắt càng ngày càng âm u, dường như đang giấu một nỗi đau.
Nếu anh không tìm được Lưu San, chắc sẽ điên mất.
“Đừng nói anh không cho em cơ hội, quay đầu lại, nhìn anh.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng.
Lưu San quay đầu nhìn anh.
“Anh giao cho em một nhiệm vụ, hoàn thành xong, sẽ cho phép em và bạn thân em ra ngoài một tháng, chi phí anh chịu.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Nhiệm vụ gì?” Lưu San nhóm lên một tia hy vọng.
“Ngày kia có một cuộc đấu giá, anh muốn em dùng một số một tiền từ 3 tỷ đến 28 tỷ đấu giá một bức tranh sơn dầu tên là “Thiếu Nữ Trong Mơ”, anh sẽ đưa em 32 tỷ, 4 tỷ còn lại em thấy thích gì thì mua lấy.”
Lưu San không hề tin Thẩm Diên Dũng lại dễ dàng đến vậy: “Giá khởi điểm của bức tranh đó là bao nhiêu? Nếu không đấu giá được, có khi còn có yêu cầu khác.”
“Chắc là khởi điểm từ 1 tỷ 8.” Thẩm Diên Dũng hơi nhấc khóe môi, vô cùng quyến rũ: “Em đã là của anh rồi, em thấy anh còn cần phải có yêu cầu khác nữa sao?”
Lưu San cảm thấy ánh mắt của Thẩm Diên Dũng quá nguy hiểm: “Trần Niệm vẫn đang ở ngoài, tôi đi tìm cô ấy.”
Tay cô vừa mới đặt lên nắm tay anh, Thẩm Diên Dũng đã nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình: “Không phải em trách anh không ở bên cạnh em sao? Hôm nay, ngày mai anh đều có thời gian cho em.”
Cô trách anh ta lúc nào? Cô chỉ muốn anh luôn không có thời gian được không?
“Anh đi ra, nóng quá.” Lưu San đẩy anh.
Thẩm Diên Dũng lại càng níu chặt hơn: “Vì qua đây tìm em, anh đã làm mất thiện cảm của quốc vương nước M rồi, ông ấy còn muốn tặng anh 10 cô gái xinh đẹp cơ, em có gì để thưởng anh không?”
“Có, mời anh mau trở về nước M, lấy lại thiện cảm của quốc vương nước M.” Lưu San không khách khí nói.
Vừa dứt lời, Thẩm Diên Dũng cúi đầu hôn cô.
Trên điện thoại anh, một dòng tin nhắn hiện lên: Tô Khánh Nam, Cố Lăng Kiệt cùng đến cuộc đấu giá, bọn họ đều muốn có được “Thiếu Nữ Trong Mơ.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!