Chương 1135: Bất Kể Việc Gì Tôi Cũng Có Thể Làm Cho Cô
CHƯƠNG 1135: BẤT KỂ VIỆC GÌ TÔI CŨNG CÓ THỂ LÀM CHO CÔ
Mục Uyển do dự.
“Nói chuyện với cậu ta thử xem, chỉ là nói chuyện thôi, biết đâu sau cuộc nói chuyện sẽ có suy nghĩ khác, không phải đã nói là phải vì tương lai tốt đẹp hơn sao?” Lã Bá Vĩ cổ vũ nói.
“Chúng ta ngày mai rời khỏi rồi, chắc sẽ không có thời gian đâu, ý tốt của anh tôi cảm ơn.” Mục Uyển lên tiếng cảm ơn.
“Tôi hẹn mười giờ tối nay rồi, ở ngay khách sạn, cậu ta sẽ đến đây.” Lã Bá Vĩ nói.
“Anh... Hôm nay còn hẹn giùm tôi nữa?” Mục Uyển khá bất ngờ.
Anh biết tin bạn gái mình qua đời mà còn có thể giúp cô hẹn bác sỹ tâm lý.
Là tình bạn, hay là tình yêu đại chúng, hoặc là anh thương hại?
“Bạn gái của tôi nói: để tôi toàn tâm toàn lực đi giúp đỡ những người khác, đồng thời làm luôn phần của cô ấy.” Lã Bá Vĩ mỉm cười nói.
“Ông trời chắc gọi cô ấy về để làm thiên thần rồi.” Mục Uyển trấn an Lã Bá Vĩ.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Buổi tối.
Mục Uyển tùy tiện ăn chút, tắm giặt xong rồi ở trong phòng xem ti vi.
Đúng mười giờ, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa ra.
Lã Bá Vĩ dẫn theo một người đàn ông rất trẻ tuổi, cậu là người bản địa ở đây, có mái tóc màu vàng kim, đôi mắt xanh dương, làn da trắng như tuyết, nhìn không khác gì hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích.
Nhưng cậu ta thật sự quá trẻ tuổi.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Theo bản năng tò mò, Mục Uyển lên tiếng hỏi.
Người đàn ông trẻ tuổi nở nụ cười tươi.
Khi cậu cười nhìn càng thu hút hơn.
“Mười chín tuổi.” Cậu lên tiếng trả lời.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ, dùng ánh mắt dò hỏi: đây là bác sỹ tâm lý mà anh nói sao?
“Cậu ta là thiên tài đó, học chung trường với Bạch Nguyệt, năm ngoái đã tốt nghiệp rồi, số án mà cậu ấy giúp FBI phá án đã hơn mười hai vụ rồi.” Lã Bá Vĩ lên tiếng giới thiệu.
Lúc này Mục Uyển đã hiểu: “Thành thật xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, thật xin lỗi.”
“Không sao, tên tôi là , không ngại tôi châm điếu thuốc chứ?” Barney lên tiếng hỏi.
Mục Uyển lại nhìn Lã Bá Vĩ.
“Là cách của cậu ta nghĩ ra để giúp người khác trị liệu tâm lý, rất hiệu quả, nếu cô muốn thì tôi sẽ ở đây suốt buổi nói chuyện.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển gật gật đầu.
Barney cười cười rồi châm thuốc, đồng thời cậu mở nhạc nhẹ và nói với Mục Uyển: “Cô cảm thấy ngồi như thế nào cho thoải mái thì cứ ngồi kiểu đó.”
Mục Uyển ngồi xuống sô pha, hai tay đặt trước bụng, lưng ngồi thẳng, ánh mắt nhẹ nhàng theo dõi cậu ta.
Trên mặt thoạt nhìn như có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì cô đang rất hồi hộp, cho nên hai tay cô nắm hơi chặt.
“Cô muốn nói gì cũng được, cứ thoải mái nói.” Cậu bác sỹ lên tiếng nói.
“Cậu bắt đầu từ khi nào phát hiện mình có năng khiếu với lĩnh vực tâm lý?” Mục Uyển hỏi.
“Cũng không thể nói là năng khiếu, chỉ là thích thôi, bắt đầu từ khi tôi hai hay ba tuổi gì đó, tôi đã thích nghiền ngẫm thái độ biểu hiện của người khác, thông qua hành động thái độ của họ mà phán đoán xem họ đang nghĩ gì, họ muốn làm gì, tâm trạng của họ như thế nào, nếu như họ đang vui thì chuyện gì khiến họ vui, nếu như họ không vui thì chuyện gì khiến cho họ buồn, rồi nên làm gì để giải quyết? Rồi sau đó tự mình tôi học trên sách y học, cũng vừa đúng ba tôi là bác sỹ, nên có thể nói là khá may mắn cho tôi khi tôi muốn tìm kiếm tài liệu gì cũng có.” Barney vừa cười vừa nói.
Nụ cười của cậu có thể khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, rất hiệu quả trong việc trị liệu tâm lý, nhìn cậu cười mà trong lòng cảm thấy bình yên rất nhiều.
Mục Uyển hơi dựa người vào sô pha: “Vậy cậu cũng có thể trở thành bác sỹ, có thể có công việc ổn định ở bệnh viện, bận rộn mà lại có ý nghĩa, lại có thể nuôi gia đình.”
“Bây giờ có rất nhiều bệnh lạ, dùng các loại công nghệ cao cũng không kiểm tra ra được, cá nhân tôi nghĩ cơ thể con người vốn dĩ là do tổ hợp đặc thù hợp thành, giống như bản giao hưởng, mà trong bản giao hưởng đó, cái mà có thể ảnh hưởng đến sự cân bằng chính là tâm trạng.
Lấy ví dụ: tôi có một bệnh nhân có chứng trầm cảm, cô ta rất trẻ, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, cô ta thường xuyên lặp đi lặp lại động tác tắt đèn và mở đèn nhưng mà bản thân mình lại không biết, cô ta cũng thường xuyên tắt mở công tắc khí gaz mà bản thân mình không nhận thức được, cô ta thường xuyên cảm nhận được những người xung quanh có ác ý với cô ta, dùng suy nghĩ không tốt để đi đánh giá người khác, rõ ràng cô ta rất khỏe mạnh, nhưng mà huyết áp không ngừng tăng lên, không có sức sống, cả người cô như bệnh liên tục: nào là sốt, ói,… thậm chí sau đó còn phát triển đến tình trạng tự ngược đãi mình, hoặc là làm thương người khác, rồi cứ như vậy bệnh không cách nào cải thiện hơn.” Barney nói.
“Vậy cậu cảm thấy tôi có vấn đề về tâm lý không?” Mục Uyển hỏi thẳng.
Barney cười cười chăm chú nhìn thấy Mục Uyển: “Cô rất thu hút người khác, có cá tính, tôi rất thích cô, tôi tin là có rất nhiều người ngay từ ánh mắt đầu tiên đã bị cô mê hoặc rồi.”
Mục Uyển nở nụ cười: “Cậu còn trẻ tuổi như vậy mà đã biết lấy lòng phụ nữ rồi, đặc biệt là phụ nữ già như tôi.”
“Trước mặt phụ nữ có sức hấp dẫn thì tôi chỉ có thể làm chú cún con mà thôi, còn trước mặt em gái bất lực thì tôi trở thành anh trai to lớn ở trước mặt để bảo vệ, con người sẽ có những tính cách khác nhau trước mặt những người khác nhau, cô đã từng nghe qua Billy hai mươi bốn chưa?”
“Có nghe nói qua, là một bộ phim người thật việc thật, một con người có thể phân liệt thành hai mươi bốn nhân cách con người khác nhau.” Mục Uyển nói.
“Bộ đó rất hay, nghe nói sau này có bộ ID chí mạng cũng mô phỏng theo cách quay của bộ đó, cô đã xem ID chí mạng chưa?”
“Ừ.”
“Cô thích phim điện ảnh như thế nào, thuộc đề tài nào?”
Mục Uyển do dự lúc rồi gãi đầu nhìn Barney.
Barney lại cười và lần này cười ra tiếng.
“Cậu cười cái gì?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Tôi có thể cùng chị chơi một trò chơi không?” Barney hỏi và chủ động nhích lại ngồi kế bên Mục Uyển.
Theo bản năng, Mục Uyển nhích người ra dựa vào phía bên này của sô pha và nhìn chằm chằm Barney.
Barney đưa hai tay nắm lấy nắm đấm: “Nếu chị có thể đoán được tay nào có đồng tiền thì tôi sẽ làm một việc theo ý của chị, nếu chị đoán sai, vậy thì ngược lại chị sẽ phải làm một việc theo ý của tôi. Chị yên tâm, chỉ là việc nhỏ thôi, không bắt chị làm chuyện xấu xa đâu.”
“Đây cũng nằm trong quá trình trị liệu sao?” Mục Uyển thắc mắc hỏi.
“Dạ... Có thể coi như là vậy.” Barney cười cười.
Mục Uyển chỉ vào tay trái của Barney: “Bên này không có.”
Barney cười thành tiếng, lật tay mà cô chỉ ra, bên trong có một tiền xu.
Mục Uyển có chút thất vọng: “Nói đi, muốn tôi làm cái gì.”
“Chị nhắm mắt lại đi.” Barney nói.
Mục Uyển liếc mắt nhìn Lã Bá Vĩ, có Lã Bá Vĩ ở đây nên cô cũng không phải lo lắng, vậy là cô nhắm hai mắt lại.
Barney hôn nhẹ lên mặt cô.
Mục Uyển kinh ngạc mở to mắt, mắt cô lộ ra vẻ giận dữ, giọng nói cũng thay đổi hẳn, cô lên tiếng trách: “Cậu đang làm gì vậy!”
Barney không hề tỏ ra sợ hãi, cậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như thiên sứ của mình.
Cậu dập tắt điếu thuốc rồi ở bản .
Mục Uyển nghi ngờ nhìn cậu.
Trước đây cô chưa gặp qua bác sỹ tâm lý, nên cũng không biết cách làm việc của các bác sỹ tâm lý khác có giống như vậy không, cô chỉ cảm thấy hành động của cậu bác sỹ này vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Tiếng nhạc vang lên, tâm trạng của cô cũng dần dần dễ chịu hơn.
Cậu bác sỹ vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh cô, cậu đặt đồng bạc vào tay trái, rồi nắm lại, rồi đưa đến trước mặt Mục Uyển: “Nếu như chị đoán đúng thì cũng có thể yêu cầu tôi làm một việc nha, bất kể là việc gì tôi cũng sẽ làm.”