Chương 477: Giết Ư, Vậy Thì Giết Đi
CHƯƠNG 477: GIẾT Ư, VẬY THÌ GIẾT ĐI
Bạch Nguyệt đứng ở đầu khoang thuyền, cô đã mặc thêm một chiếc áo khoác màu trắng, thế nhưng trên mặt cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Cô nhìn về hướng đông, bầu trời đang chuyển dần từ màu trắng sữa sang màu hồng nhạt. Mặt trời ló ra khỏi đám mây, chiếu ra ánh nắng rực rỡ.
Cho dù kết quả có như thế nào, cô vẫn đi đến tòa án quân sự, cùng Cố Lăng Kiệt đi nốt đoạn đường cuối cùng này, có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt nhau.
Cô quay người, nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang bế Tiểu Việt đứng ở bến tàu, ánh mắt anh ta lo lắng nhìn cô.
Bạch Nguyệt đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó cô đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt xoa đầu Tiểu Việt, cô dường như có điều suy nghĩ nói: “Trương Tinh Vũ, sau này Tiểu Việt giao cho anh.”
“Cô và thủ trưởng đều là người tốt, hai người nhất định sẽ không sao.” Trương Tinh Vũ trấn an Bạch Nguyệt.
“Thời gian Tiểu Việt sống cùng tôi, nó không được sống mấy ngày thoải mái, bây giờ tôi không thể chăm sóc được cho nó nữa.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tinh Vũ: “Người của Ám Vệ đã thành công chưa?”
Vẻ mặt Trương Tinh Vũ khó xử: “Thông qua tin tức tình báo, chúng tôi biết được, Tô Khánh Nam đã giấu Linh đi rất kỹ, hiện tại không biết Linh đang ở đâu.”
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật: “Có lẽ đây chính là ý trời, được rồi, anh thông báo cho người của Ám Vệ rút về đi, không còn thời gian nữa, chúng ta còn phải đề phòng Tô Khánh Nam đặt bẫy.”
“Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực chiến đấu đến giây phút cuối cùng.” Trương Tinh Vũ khẳng định.
“Tùy các anh, Cố Lăng Kiệt thì sao? Lúc nào anh ấy đến tòa án quân sự?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thủ trưởng sẽ đến tòa án quân sự vào lúc mười giờ sáng.”
“Anh có thể sắp xếp cho tôi vào đó nghe xét xử không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Trương Tinh Vũ gật đầu: “Cô, bà Tống và thủ trưởng Lâm có thể đến đó, những người khác không thể vào trong, hiện tại tôi đến đây để đón cô.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt lên tiếng, bế Tiểu Việt: “Đi thôi.”
Tòa án quân sự được bố trí bên trong Nội Các, quan tòa là Tả Đoàn Niên, bồi thẩm là Thẩm Diên Dũng, Tô Chung, Lâm Thanh Quân và Thịnh Đông Quang, năm người đứng đầu nước đều đến đủ, có thể thấy bọn họ thật đúng là… Coi trọng Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên, Cố Lăng Kiệt còn chưa có đi ra, Tống Tâm Vân khẩn trương, nắm chặt tay Bạch Nguyệt: “Lăng Kiệt sẽ không có việc gì, đúng không con, thằng bé không làm chuyện xấu gì, nó không có khả năng làm chuyện xấu gì, làm sao lại phải ra tòa án quân sự chứ?”
Bạch Nguyệt vô cùng bình tĩnh, một lát sau, Cố Lăng Kiệt từ bên trong đi ra.
Ánh mắt anh nhìn về phía Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt mỉm cười với anh, cô không lộ ra cảm xúc kích động.Lúc này đây, cô thản nhiên đối mặt với kết quả cuối cùng.
Cố Lăng Kiệt đi đến ghế dành cho bị cáo.
“Xin hỏi thượng tướng Cố Lăng Kiệt, tám năm trước, anh có tham dự vào một nhiệm vụ cứu viện, ở trong lần làm nhiệm vụ này, rất nhiều đồng đội của anh đã bị giết, sau cùng chỉ còn có Hà Hạ, Chu Hân Ly và anh, đúng không.” Tô Chung hỏi thẳng.
“Đúng.” Cố Lăng Kiệt không phủ nhận.
“Xin hỏi có phải anh đã sai Chu Hân Ly giết hại những người đồng đội khác, nguyên nhân là bởi vì có người biết phía sau anh có một tổ chức, tổ chức này đã giúp anh làm những chuyện phạm pháp.” Tô Chung bám sát vấn đề.
“Không đúng.” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn trả lời.
“Đưa Chu Hân Ly ra.”
Cửa lớn mở ra, có người đưa Chu Hân Ly đến.
Bạch Nguyệt không quay đầu nhìn, cảm xúc của Tống Tâm Vân hơi kích động, bà ta lao đến chất vấn: “Tôi đối xử với cô tốt như thế, làm sao cô lại hãm hại con trai tôi!”
“Đề nghị giữ trật tự trong phiên tòa.” Thịnh Đông Quang nghiêm nghị nói.
Có vệ sĩ đi đến, đưa Tống Tâm Vân ra ngoài.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Thịnh Đông Quang, ông ta còn trẻ hơn những gì cô nghĩ. Thịnh Đông Quang khoảng ba mươi lăm tuổi, không quá đẹp trai nhưng lại có khí chất, ánh mắt ông ta sắc bén, có thể nhìn ra được, ông ta là một người theo chủ nghĩa đàn ông, loại người bảo thủ này rất sắc bén và tràn đầy dã tâm.
“Chu Hân Ly, có phải cô nghe lệnh của Cố Lăng Kiệt giết hại đám người Trịnh Hổ, Thịnh Hành Hổ không?” Tô Chung sắc bén hỏi.
Chu Hân Ly nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh nhìn cô ta.
Ánh mắt Chu Hân Ly đảo một vòng, sau đó nhìn về phía Tô Chung: “Tôi không biết ông đang nói gì?”
“Cô nói gì?” Tô Chung rất ngạc nhiên nhìn Chu Hân Ly: “Không phải chính cô đã nói Cố Lăng Kiệt sai cô giết bọn họ sao? Ở chỗ của tôi còn có băng ghi âm.”
“Tôi còn nói là Tô Khánh Nam sai tôi làm chuyện đó, chuyện này cũng có băng ghi âm.” Chu Hân Ly nhẹ giọng nói.
“Chu Hân Ly, cô thật to gan, cô làm như thế là coi thường luật pháp, rốt cuộc là ai sai cô giết người?” Tô Chung tức giận đứng lên, chỉ tay về phía Chu Hân Ly.
“Tôi nhớ ra rồi, là ông, chính ông là người đã sai tôi làm thế, bởi vì ông hận Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt bỏ rơi con gái ông, cho nên ông sai tôi nói dối, để tôi vu oan cho Cố Lăng Kiệt.” Chu Hân Ly mở to mắt ra, nói.
“Tôi thấy cô điên rồi, nói năng linh tinh.” Tô Chung tức giận, trừng mắt nhìn Chu Hân Ly.
“Tôi điên ư?” Ánh mắt Chu Hân Ly lóe lên, ôm lấy bụng, lo lắng nói: “Con tôi đâu, đứa nhỏ đâu rồi.”
Tô Chung nhíu mày: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Con của tôi, con của tôi, con của tôi đi đâu rồi? Bọn chúng, bọn chúng tiêm thuốc vào người tôi, bắt tôi vu oan cho Cố Lăng Kiệt, tôi không biết gì cả, tôi là người vô tội.” Chu Hân Ly ôm đầu ngồi xổm xuống, cả người cô ta run rẩy, dáng vẻ hoảng hốt.
“Tô Chung, thì ra chính ông là người đã sai Chu Hân Ly vu oan cho Cố Lăng Kiệt.”Bạch Nguyệt đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Chung, nói.
“Cô đừng nói linh tinh, người phụ nữ này điên rồi, những lời cô ta nói, sao có thể tin được.” Tô Chung phản bác.
“Bây giờ cô ta điên, thế nhưng trước đó cô ta không điên, những lời cô ta nói lúc trước đã được ghi âm lại.” Thịnh Đông Quang nhíu mày nói.
“Cô ta nói người giật dây cô ta là Tô Khánh Nam hay là Cố Lăng Kiệt?” Bạch Nguyệt hỏi Thịnh Đông Quang.
“Không phải các cô bắt cóc con trai của Chu Hân Ly, ép cô ta khai ra Tô Khánh Nam, vu oan cho Tô Khánh Nam sao?” Thịnh Đông Quang bực bội hỏi.
“Kính thưa quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn, mọi người hãy nhớ lại một chi tiết, Hạ Hà đã sớm ở trong tay Cố Lăng Kiệt, ngay lúc đó, Hạ Hà bị xem như là gián điệp, bị truy nã, nếu như chuyện này là do Cố Lăng Kiệt làm, vì sao anh ấy không giết chết Hạ Hà, để chuyện này giống như đá chìm đáy biển?”
“Tâm tư của Cố Lăng Kiệt quá sâu, có lẽ anh ta làm thế là vì muốn hãm hại Tô Khánh Nam.” Thịnh Đông Quang nói theo lý thuyết sẵn có.
“Anh ấy hãm hại Tô Khánh Nam để làm gì, ngược lại là ông, sao ông lại luôn khẳng định chuyện này là do Cố Lăng Kiệt làm mà không nghi ngờ Tô Khánh Nam? Chẳng lẽ ông là người đứng phía sau Tô Khánh Nam, là boss của tổ chức kia.” Bạch Nguyệt nói thẳng.
Trong mắt Thịnh Đông Quang lóe lên sát khí, nghiêm nghị nói: “Cô nói bậy bạ gì đó!”
“Nếu không phải thế, tôi thật đúng là không nghĩ ra, Cố Lăng Kiệt có lý do gì để hãm hại Tô Khánh Nam.” Đối mặt với nguy hiểm, Bạch Nguyệt không chút sợ hãi.
“Năm đó, Cố Lăng Kiệt cướp vợ trước của Tô Khánh Nam, Tô Khánh Nam lại cướp vợ trước của Cố Lăng Kiệt, giữa hai người bọn họ vốn dĩ đã có thù, chuyện này ai cũng biết.” Thịnh Đông Quang hùng hồn nói.
“Được rồi.” Thẩm Diên Dũng lên tiếng: “Bây giờ nhân chứng quan trọng nhất đã biến thành người điên, lúc thì cô ta nói là Tô Khánh Nam, lúc thì nói là Cố Lăng Kiệt, một lúc khác còn nói đó là Tô Chung, tôi thấy, rất có khả năng một lát nữa cô ta lại nói là do tôi sai khiến, lời nói của cô ta không đủ độ tin cậy, trước mắt tạm thời như thế này, chờ cô ta khôi phục lại thần chí rồi nói sau.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!