Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1059: Tôi Tới Rồi​




CHƯƠNG 1059: TÔI TỚI RỒI
Khi nói đến TV, cô đã không xem nó trong một thời gian dài. Ngoài ra, do các giới hạn khu vực, các quốc gia A và M không thể xem cùng một bộ phim truyền hình.
Mục Uyển hỏi: “Bây giờ có gì xem?”
Từ sau khi cô đi, Hình Thiên cũng không xem ti vi nữa: “Để anh hỏi một chút.”
Anh đi ra ngoài gọi điện hỏi: “Mẹ, con làHình Thiên, gần đây có chương trình ti vi nào hay không?”
“Con muốn xem thể loại nào? Công sở hay là huyễn tưởng? Con có vẻ không giống thích kịch gia đình lắm nhỉ?” Tống Tâm Vân cười nói.
“Chờ con hỏi Uyển Uyển.” Hình Thiên nói, nhìn Mục Uyển nói: “Em thích gì? Công sở, huyễn tưởng hay là kịch gia đình các loại?”
“Ngọt ngào một chút là được.”Mục Uyển trả lời.
“Có bộ nào ngọt một chút không?” Hình Thiên hỏi.
“Ngọt một chút sao, “Điện hạ đáng kính của ta”, đúng rồi “Cung” không tệ đâu, đó là mẹ đề xuất” Tống Tâm Vân cười.
“Vâng, cám ơn mẹ.”
“Không cần cám ơn, nghe Bạch Nguyệt nói, ngài mai Uyển Uyển tới dùng cơm?” Mẹ Tống hỏi.
“Vâng, mẹ, ngày mai gặp.”Hình Thiên nói xong, cúp máy, nói với Mục Uyển: “Mẹ nói, “Điện hạ đáng kính của ta” và “Cung” không tệ.”
“Cung?”
Bộ phim truyền hình này, cô đã xem, nói về một cô gái bình thường kết hôn với hoàng tử, vì nhiều ý kiến công chúng, cũng như các sự kiện bất lợi với hoàng tử và công chúa, họ phải ly dị, một người đi sống ở nước ngoài, và cuối cùng hoàng tử đã giải quyết vấn đề, trong quá khứ tìm được cô, hai người sống hạnh phúc bên nhau.
Thật ngọt ngào, nhưng nhìn lại cô của hiện tại, thật đáng buồn, trong lòng rất chua xót.
“Xem “Điện hạ đáng kính của ta” đi, chưa nghe qua bộ này, tùy tiện xem qua một chút, rồi đi nghỉ ngơi, ngày mai em muốn dậy sớm, chuẩn bị ít quà cho Bạch Nguyệt bọn họ.” Mục Uyển nói.
“Được.”
Sau khi ăn cơm xong, chị Lâm dọn dẹp
Mục Uyển ngồi trên ghế sofa, Hình Thiên tìm kiếm “Điện hạ đáng kính của ta”.
Điện thoại di động của cô vang lên thông báo có tin nhắn, cô mở ra xem, là của Hạng Thịnh Duật.
“Đang làm gì vậy?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Mới ăn cơm xong, đang ngồi xem ti vi, lúc anh ở trên máy bay chưa hỏi, Hình Thiên đã ký hiệp nghị với Phó Hâm Ưu rồi sao?”Mục Uyển hỏi.
“Thất vọng?”
Mục Uyển nhếch mép: “Đã thành thói quen, thất vọng đối với tôi, đã bình thường như cơm bữa.”
Ti vi đã bắt đầu chiếu, Hình Thiên ngồi trên ghế sofa.
Trước kia, cô sẽ vùi đầu vào ngựcHình Thiên xem ti vi, giống như hai con người cô độc, dựa vào lẫn nhau, có lẽ cũng sẽ không cô độc như vậy.
Nhưng hôm nay, đến tư cách dựa vào người anh cô cũng đã không còn.
Chuông điện thoại của Mục Uyển lại vang lên.
Cô nhìn thấy lại là Hạng Thịnh Duật, có một chút phiền lòng, đứng lên từ ghế sofa, đi tới phòng bản thân, đóng cửa lại, nghe điện thoại.
“Em đang ở trong dinh Tổng thống sao?” Hạng Thịnh Duật gay gắt hỏi.
“Đúng, tôi đang ở trong dinh tổng thống.” Mục Uyển không nói dối, cũng không muốn nói dối Hạng Thịnh Duật.
“Tôi không nghĩ em có trí nhớ dài hạn, Hình Thiên đối với em như thế, em còn theo anh ta tới dinh Tổng thống, thảo nào anh ta không hề biết quý trọng em, coi thường em, ai sẽ thích nổi một người như em chứ!” Hạng Thịnh Duật nổi giận.
Mục Uyển cảm thấy phiền não.
“Vậy anh cảm thấy tôi nên làm gì? Điên cuồng thể hiện tôi tức giận, tôi ủy khuất, tôi oan ức, kết quả thì như thế nào, thời gian đâu thể chảy ngược lại? Không, thỏa thuận được ký kết. Nó đã được ký.”
“Em cam tâm tình nguyện bị anh ta tổn thương, em là đồ ngu sao, hay là trí tuệ chậm phát triển, em không cần mặt mũi nữa sao, em cùng anh ta đâu còn cái gì, em sẽ không cho là em cởi hết quần áo câu dẫn anh ta, anh ta sẽ mắc lưỡi câu chứ?”Hạng Thịnh Duật càng nói càng khó nghe.
“Có lần tôi đã đọc một bài viết về Tô Đông Pha đi thuyền với một trong những người bạn của anh ấy. Tô Đông Pha nói với bạn bè của anh ấy, bạn là một thứ chết tiệt trong mắt tôi. Bạn bè của anh ấy nghe và cười, và nói với Tô Đông Pha, bạn là một vị Phật tốt bụng trong mắt tôi. Anh có hiểu điều đó không, anh là hạng người gì, dùng ánh mắt như thế nào nhìn người? Đối với tôi anh là một người rất khôn ngoan.” Mục Uyển nói.
“Cái gì?”
“Không còn gì, tôi cúp máy đây.”
“Em dám cúp máy.”Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
“Oh, tôi đang ở bên ngoài. Tôi không sợ mệnh lệnh của quân đội?” Mục Uyển nói, cúp điện thoại, nhân tiện, tắt điện thoại và để nó trên giường.
Cô mở cửa.
Hình Thiên đang đứng trước cửa phòng cô, lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ?”
Mục Uyển lắc đầu: “Em thì có thể có chuyện gì chứ, xem ti vi thôi.”
Mục Uyển bước qua người anh, ngồi xuống tựa vào thành sofa.
Chị Lâm bưng trái cây tới, đặt trước mặt Mục Uyển nói: “Phu nhân trở về, lại giống như trước đây, Tổng thống đã chờ phu nhân quay về.”
“Chị Lâm , bà đi nghỉ ngơi trước đi.” Hình Thiên nói.
“Biết rồi.” Chị Lâm mập mờ cười, lui ra.
Mục Uyển xem qua ba tập phim, khá ổn, câu chuyện về một bà vú trong một gia đình quyền quý, bởi vì sức khỏe yếu, đã mua chuộc quản gia, để con gái ở nông thôn tới thay thế công việc của bà.
Sau đó là câu chuyện cô gái nông thôn sống trong đại viện quyền quý, được các thiếu gia chú ý tới.
Câu chuyện thật quá hoang đường, một đứa con gái, cái gì cũng không biết, vụng về. Bởi vì không hiểu phép tắc, bởi vì phá vỡ quy củ, bởi vì không cam lòng, xinh đẹp, liền được các thiếu gia chú ý.
Rất hoang đường, giống như câu chuyện cổ tích.
Cô ngáp một cái, ngước lên nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười một giờ, nhìn sang Hình Thiên.
Hình Thiên đang nhìn cô: “Mệt sao?”
Mục Uyển gật đầu: “Bây giờ đi tắm nữa là hơn mười hai giờ, em muốn đi ngủ.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Có vẻ như TV không hấp dẫn. Em là một fan hâm mộ truyền hình. Khi em gặp một chương trình em thích, em sẽ xem nó cả đêm.” Hình Thiên nói đùa.
Không phải là ti vi hay, mà là trước khi ly hôn, cô quá quý trọng những lúc cùng anh ở chung, chơi xấu muốn để anh ở bên nhiều hơn mà thôi.
“Có lẽ vậy. Vậy em đi nghỉ trước.”
“Ừ.” Hình Thiên trả lời.
Mục Uyển trở về phòng, khóa cửa lại, đi vào phòng vệ sinh, tắm hơn nữa giờ, lại ngâm thân thể, cô mới lên giường.
Có lẽ quá mệt mỏi, có lẽ thật sự đã quá mệt, nhắm mắt lại, liền đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết là qua bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người, mơ mơ màng màng, đầu rất nặng, lại không muốn mở mắt ra, trở mình, ngủ tiếp.
Một cánh tay ôm eo cô, ôm cô vào lòng, cảm giác rất chân thật.
Mục Uyển chợt tỉnh giấc, thoát khỏi cánh tay người đàn ông, mở đèn ngủ trên tủ đầu giường, lập tức dậy khỏi giường, cách xa hai mét…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK