Chương 874: Nhất Định Phải Chấm Dứt Sự Đào Hoa
CHƯƠNG 874: NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẤM DỨT SỰ ĐÀO HOA
Cô nũng nịu nói với Thẩm Diên Dũng: “Hôm nay em phải đến trường."
"Học sinh đều nghỉ hết rồi, em còn ai để dạy nữa đâu, không đến trường cũng chẳng sao."
"Vậy thì em phải xin phép."
Thẩm Diên Dũng cười: “Anh đi lấy điện thoại cho em, đợi một chút nhé."
Thẩm Diên Dũng nói xong liền chui ra khỏi chăn, khoác áo vào rồi xuống lầu, chỉ chốc lát sau, Thẩm Diên Dũng đã mang điện thoại của cô lên.
Lưu San cảm động không thôi vì Thẩm Diên Dũng quá chu đáo với cô.
Cô mở máy lên thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ học sinh gọi cho cô, còn cả rất nhiều tin nhắn nữa, cô lập tức gọi lại cho cậu lớp trưởng: “Ngại quá, hôm qua cô bận việc đột xuất nên không gọi lại cho các em được.”
"Không sao đâu cô, nhưng lần sau cô phải mời tụi em nha.”
"Không thành vấn đề, đợi các em khai giảng, cô sẽ mời cả lớp đi ăn." Lưu San sảng khoái nói.
"Cảm ơn cô, cô ơi, cô đã xem tin nhắn chưa ạ?" Lớp trưởng tò mò hỏi.
"Chưa, cô gọi điện thoại cho em trước vì sợ chậm trễ sẽ khiến các em lo."
"Dạ dạ, vậy thôi, cô ơi, chúc cô năm mới vui vẻ nhé."
"Năm mới vui vẻ." Lưu San cúp máy rồi đi kiểm tra tin nhắn.
Rất nhiều học sinh nhắn tin cảm ơn cô, trong đó có một học sinh tên là Đường Huy gửi tin nhắn zalo, tin nhắt dài, toàn chữ là chữ, đọc sơ qua thì cũng phải một hai nghìn chữ.
Lưu San vừa mở tin nhắn ra đã muốn tắt máy vì cô đoán cậu ta đã gửi nhầm, nhưng đọc xong câu đầu tiên cô đã sửng sốt.
Tiểu San:
Thật ra em thích cô lâu rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, em đã nghĩ rằng tại sao trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, từ dáng người đến nụ cười, từ thần thái đến tính cách, từ cách giao tiếp đến ngoại hình đều là mẫu người lý tưởng của em.
Em nhớ có một lần vào căn tin nhưng lại quên mang theo ví, đã vậy còn gọi rất nhiều món, nhưng thật may khi cô là người đứng sau, cô đã thanh toán giúp em rồi mỉm cười rời đi.
Khoảnh khắc đó em như người bị mê hoặc, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến cô, lúc đi học cũng nhớ cô, tan học cũng nhớ cô, dù chỉ thoáng trông thấy cô nhưng cũng đủ làm em vui sướng và được cô nhìn em sẽ lâng lâng cả ngày…
Lưu San chưa đọc xong đã bị Thẩm Diên Dũng lấy điện thoại lại, anh đọc lướt qua nội dung và sắc mặt càng ngày càng tối sầm.
Lưu San cũng nhoái đầu sang tiếp tục xem.
Không ngờ cô lại nhận được thư tình, rất mới lạ, xem ra anh chàng này viết văn không tồi chút nào.
"Em là Đường Huy, hai mươi mốt tuổi, cao 1m82, nặng 71kg, ba là Đường Kiến Quốc, mẹ là Tố Tâm, là con trai độc nhất trong nhà, ba là đại tá, mẹ là trung tá, mẹ em cũng lớn tuổi hơn ba em nhiều lắm, em cực kỳ thích chơi bóng rổ và hâm mộ Cố Lăng Kiệt, em muốn tìm một người bạn gái giống như cô vậy..."
Lưu San vẫn chưa đọc xong đã thấy Thẩm Diên Dũng trực tiếp hủy kết bạn trên zalo.
Thẩm Diên Dũng giận dỗi nhìn Lưu San: “Em mua nước cho cậu ấy?"
Lưu San ngơ ngác, cô vẫn chưa đọc đến đó mà?
Thẩm Diên Dũng thấy Lưu San tỏ vẻ lơ mơ liền nhắc nhở: "Giờ thể dục, khi cậu ta thi đấu bóng rổ."
"A." Lưu San đã nhớ ra: “Hôm đó em đang ở siêu thị, thấy thức uống đó được giảm giá nên mua một thùng lớn, để ở phòng làm việc từ từ uống.
Nhưng mới vác được nửa đường thì thấy mệt quá, cứ nghĩ đến việc còn cả một quãng đường xa nữa mới về tới phòng làm việc, em liền hối hận vì đã mua nhiều nước như vậy.
Vừa may cậu ấy đi ngang qua và là học sinh của lớp em, em thấy cậu ấy đánh bóng rổ, lại còn đang học thể dục, đầu đầy mồ hôi, nên em đưa nước cho cậu ấy để cậu ấy chia cho những học sinh khác."
Thẩm Diên Dũng cảm thấy với tính cách của Lưu San thì có thể làm ra chuyện này: “Nhưng em đã khiến người ta suy nghĩ viễn vông."
"Em phải nhanh đi tìm một cái gương mới được, không ngờ lại có một phi công trẻ hai mươi mốt tuổi thích em, ngày xưa thì ế không ai thèm, lẽ nào bây giờ lại lên hương rồi sao?" Lưu San nói giỡn.
Thẩm Diên Dũng không bị cô chọc cười, lúc còn trẻ, cô đào hoa thế nào anh chính là người hiểu rõ nhất.
Cô không biết anh đã cực khổ thế nào mới cua được cô.
Lưu San thấy anh không cười liền xanh mặt và ngưng không cười nữa, cô hỏi: "Lẽ nào anh tưởng thật, có khi tối qua bọn chúng uống say rồi chơi trò mạo hiểm, em dù gì cũng đã hơn ba mươi rồi, còn cậu chàng này mới có hai mươi mốt, không thể xả ra chuyện đó được.”
Thẩm Diên Dũng ôm chầm lấy Lưu San.
Cô trông thì thông minh, lanh mồm lanh miệng nhưng thật ra chẳng biết chút gì về chuyện tình cảm cả.
Bằng chứng là anh thích cô lâu như vậy nhưng suốt một thời gian dài cô không tin.
Cậu nhóc này thích cô, từng từ từng chữ đều nói rõ tâm tình của cậu ta, lẽ nào như vậy còn chưa rõ tâm trạng của một chàng trai trẻ tuổi sao?
Cái gì, đại mạo hiểm, đại mạo hiểm mà viết tận hai nghìn chữ sao? Hai trăm chữ thôi là đủ mệt rồi.
"Sau này không được để ý đến cậu ta nữa đấy." Thẩm Diên Dũng gằng giọng.
"Bình thường em cũng chẳng để ý nữa là, cho nên nhất định là bọn chúng đùa vui rồi." Lưu San nói rõ ràng.
Thẩm Diên Dũng nhíu chặt chân mày: “Nếu cậu ấy vẫn quấn lấy em thì phiền em phải nói chuyện cho rõ ràng với cậu ta."
"Không phiền, không phiền, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà." Lưu San cợt nhả.
Thẩm Diên Dũng nghiến răng rồi chặn lấy môi cô.
Lưu San nhắm hai mắt lại, Thẩm Diên Dũng cứ vậy mà lật người sang rồi tiếp sau đó, chuyện gì đến cũng đến.
Có tiếng đập cửa vang lên
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, không thèm để ý.
Người bên ngoài cũng không phải là kẻ ngốc, mơ hồ nghe thấy tiếng động rồi đặt đồ ăn sáng xuống sau đó rời đi.
"Có khi nào tìm anh có việc gấp không?" Lưu San lo lắng.
"Nếu là chuyện gấp thì sẽ tiếp tục gõ cửa nên em cứ yên tâm đi." Thẩm Diên Dũng nhấc hông của cô lên.
"Lạnh."
Thẩm Diên Dũng: "..."
Sau đó, Lưu San nấp trong chăn còn Thẩm Diên Dũng gọi người mang đồ ăn sáng vào.
Thức ăn sáng được đưa vào tận phòng cô mới xuống giường, khoác một chiếc áo lông vào, có cảm giác như đã quay lại phủ tổng thống: “Năm đó vội vã rời đi nên phải để Đại Hùng lại, bây giờ Đại Hùng đang ở đâu nhỉ?”
Thẩm Diên Dũng lắc đầu: “Đi vội quá, ngoại trừ em anh không quan tâm đến những chuyện khác, có lẽ được người trong phủ tổng thống mang về nuôi rồi, cũng có thể vẫn còn ở phủ tổng thống, trở thành một con chó hoang cũng nên, hôm khác anh sẽ bảo người đi điều tra."
"Có thể nó đã có chủ mới, thôi, dù sao lúc đó nó vẫn còn nhỏ, em cũng chăm sóc nó không chu đáo, hơn nữa cũng đã năm năm rồi còn gì.”
"Em vẫn muốn nuôi sao?" Thẩm Diên Dũng hỏi, nếu cô muốn ngày mai anh sẽ bảo người ta mang đến một con chó.
Lưu San lắc đầu: “Em đã không chăm sóc tốt cho nó, hơn nữa, nhà Tiểu Bạch có rất nhiều chó, sắp lập thành một quân đoàn chó rồi nên em có thể đến chỗ Tiểu Bạch chơi, không biết bây giờ Tiểu Bạch ở nước M ra sao rồi? Nam Cung Nguyệt có giết ông Mục không, em chợt nghĩ nếu Nam Cung Nguyệt không giết ông Mục thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Nam Cung Nguyệt không giết ông Mục nhưng kẻ nào giết ông ấy, trong khoảng thời gian ấy Nam Cung Nguyệt đã đi đâu, tất cả dấu vết đều cho thấy người giết chết ông ấy là Nam Cung Nguyệt."
"Vì sao, em không hiểu."
"Nếu không, em gọi điện hỏi Bạch Nguyệt một chút xem sao, cô ấy sẽ trực tiếp trả lời em." Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói.
Nụ cười của anh rất bí hiểm, hình như mọi chuyện đều đang nằm trong bàn tay của anh vậy…