Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907: Thật Ra Anh Cũng Yêu Rồi, Phải Làm Sao Đây​




“Hình Thiên, cho em xem ti vi đi.” Mục Uyển thỏ thẻ, nghiêng đầu dựa vào vai anh.
Ân Hi, sau khi không còn Tuấn Hi, sống rất không tốt.
Cô bị ung thư máu , có một người anh chơi bời không chịu làm việc cố gắng, còn có một người mẹ nghèo khó vất vả, kể cả công việc của cô cũng không tốt lắm
Chính vì như vậy, anh em bọn họ lúc gặp mặt, Ân Hi từ đằng sau ôm lấy Tuấn Hi, quỳ xuống khóc.
Một màn như vậy, mắt Mục Uyển đỏ lên, nghĩ đến bản thân mình, mượn cớ xem ti vi, liền rơi nước mắt..
“Đồ ngốc, chỉ là phim thôi, đều là giả đó, khóc cái gì.” Hình Thiên lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
Nước mắt Mục Uyển rơi càng lúc càng lợi hại, nói: “Ngày nhỏ em xem phim, có một nhân vật hiền lành chết, em cũng khóc rất lâu, sau đó người đó sống lại, em mới vui được.”
“Em đó, mới nhỏ mà đã tâm trạng như vậy rồi, khóc là một biểu hiện rất bình thường, nhưng nếu khóc quá lâu mắt rất dễ bị tổn thương.” Hình Thiên nhắc nhở cô.
Mục Uyển tự rút khắn giấy lau nước mũi: “Anh muốn ăn gì? Trên máy bay có lò vi sóng, em đi hâm lại.”
Hình Thiên nắm lấy tay cô: “Anh không ăn, buổi sáng ăn nhiều quá, bây giờ không đói chút nào, em muốn ăn gì, anh đi hâm lại cho em.”
Mục Uyển lắc đầu, tai hơi đau: “Đến nơi chưa?”
“Tai đau rồi hả? Em đeo hai cái bông vào, anh xuống bảo bọn họ lái chậm một chút.” Hình Thiên nói, đứng dậy đi đến chỗ lái dặn dò.
Mục Uyển nhét hai cái bông vào tai, tiếng ù ù bên tai mất đi, cũng không thấy đau nữa, đương nhiên, cũng có thể cảm nhận được được máy bay giảm dần tốc độ.
Hình Thiên đi ra, nhìn Mục Uyển nói: “Để để phòng hành tung của chúng ta bị tiết lộ, ngoài vệ sĩ biết, không còn ai khác biết nữa, điểm đầu tiên của chúng ta là thành phố C nước R, thành phố này tuy không phải là thủ đô, nhưng bởi vì giáp với biển, nên là nơi thích hợp chọn để du lịch, chúng ta ở trong biệt thự cạnh biển. Hôm nay và ngày mai đều ở đó.
Mục Uyển gật đầu: “Tuyệt đó, nhưng phải đeo kính râm và khẩu trang, nếu không bị nhận ra thì không hay chút nào.”
“Đến đây mà đeo khẩu trang mới dị đó, anh đã chuẩn bị kính râm rồi. Đầu bếp nơi đây cũng được sắp xếp cả rồi, lát nữa ăn món ăn ở nơi đây xem thế nào.”
“Woa, thật hấp dẫn.” Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống dưới, đã là biển lớn rồi.
Biển xanh ngắt, những chiếc thuyền màu trắng, bãi cát vàng, tất cả tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy rất kích động, tâm tình cũng nhanh chóng thốt lên.
Máy bay bay được khoảng hơn nửa tiếng, liền dừng ở sân bay riêng.
Có xe đến đón bọn họ, một đoàn, tổng cộng có 5 xe.
Hình Thiên và Mạc Uyển ngồi ở trong, xe lái sát bên bờ biển.
Mục Uyển kích động nhìn ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô và Hình Thiên sau khi đi ngoại giao du lịch.
“Hình Thiên, anh xem.” Mục Uyển chỉ về phía xa xa.
Tuy là mùa đông, nhưng khách đến đây vẫn rất cao hứng, nhảy dù, lướt ván, lặn đều có.
“Hình Thiên, anh có biết lặn không?” Mục uyển hưng phấn hỏi.
“Biết.”
Mục Uyển sùng bái nhìn anh: “Em không biết, nhưng em muốn lặn, muốn xem sinh vật đẹp đẽ dưới đáy biển.”
“Lặn rất đơn giản, em chỉ cần điều chỉnh hơi thở, anh giúp em, đến lúc đó em bơi bên cạnh anh, đừng rời khỏi là được.” Hình Thiên dặn dò cô.
“Vậy buổi chiều chúng ta đi lặn được không?” Mục Uyển nói.
Hình Thiên nhìn cô vui vẻ, cười đến động lòng, anh cũng cong môi, cô cho dù muốn ngôi sao trên bầu trời, anh cũng nghĩ cách hái xuống , gật đầu.
Mục Uyển tiếp tục nhìn ra ngoài.
Điện thoại Hình Thiên có tin nhắn, anh mở ra xem.
Là thuộc hạ của anh nhắn đến: “Đã tiến hành xử lí, khoảng 80%, theo tình hình trước mắt, còn có một nơi tư mật, nếu có thể phân ra thì là chứng cứ có lợi tốt nhất.
Ánh mắt Hình Thiên tối thêm vài phần, ho vài tiếng.
Chỗ tư mật của Mục Uyển, anh vẫn chưa từng xem qua.
“Uyển Uyển, trên người em có kí hiệu gì đặc biệt không?” Hình Thiên dò hỏi.
“Ở mắt em có một vết bớt, cái này có được tính không?” Mục Uyển hỏi.
“Còn có chỗ nào khác không?” Hình Thiên tiếp tục hỏi.
“Ân?” Mục Uyển đáp một tiếng, trước đây cô cũng không tỉ mỉ để ý cơ thể mình, hình như chỉ có một cái trên mặt: “Hình như không có nữa.”
Hình Thiên không nói gì.
“Sao thế?” Mục uyển lo lắng hỏi.
“Cô gái đó giống em đến 80%, có thể ngay cả vết bớt của mình cũng tẩy bỏ.”
“Em hiểu rồi, cho nên anh hỏi em trên người em còn kí hiệu nào đặc biệt không, cái đó, ở chỗ tư mật, chắc là không giống nhau, đến lúc đó đi kiểm chứng một chút.” Mục Uyển chủ động nói.
“Chuyện này tạm thời để lại đã, đợi sau khi đi về thì xử lí, cũng chỉ có mấy ngày, không có ảnh hưởng gì lắm.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển gật đầu.
Bọn họ đi vào biệt thự, Mục Uyển lên mạng, tải video.
Cô gái trong video thật sự rất giống cô, vóc dáng cũng vậy, bởi vì do góc chụp nên không thể nhìn cô gái này này.
Nhưng mà, có một điểm đặc biệt.
Cô có thể xác đinh cô gái trong video tuyệt đối không phải là cô, nhưng, cô gái đó, rất giống cô sao?
Lẽ nào hôm đó sau khi đánh mê cô, bọn họ thực sự nhìn thấy rồi?
Mục Uyển giật mình, đầu óc rối bời.
Cô đóng cửa lại, tìm một cái gương nhỏ, nằm trên giường.
Rất xấu hổ, nhưng để tìm ra điểm khác biệt, cô cũng muốn nhìn một chút, có phải là rất giống nhau không.
Gương quá nhỏ, cô nhìn không rõ, ngồi dậy một chút, nhìn xuống, không giống nhau mà.
Cửa đột nhiên mở ra, HìnhThiên đứng ở ngoài cửa.
Mục Uyển bị dọa một trận, lập tức khép chân lại, đắp chăn lên.
Cô nhớ cửa có đóng mà.
“Sao anh vào được, em khóa cửa rồi mà.” Mục Uyển hỏi.
“Chìa khóa treo ở ngoài cửa.” Hình Thiên giải thích.
Thực ra, trước đây khi cô say ngủ quên trong bồn tắm, cũng không mặc quần áo, anh tuy nhìn thấy toàn bộ, nhưng lúc đó có chút xấu hổi, nên giả bộ như không thấy gì.
Nhưng lúc nãy, thực sự là kích thích anh đến cực độ.
Anh vẫn là một người đàn ông bình thường, chưa từng ngủ với phụ nữ a......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK