Chương 383: Ấm Áp Và Đẹp Đẽ
CHƯƠNG 383: ẤM ÁP VÀ ĐẸP ĐẼ
Trần Niệm thích kiểu chung đụng như này với Cố Lăng Kiệt, nhẹ nhàng, thoải mái, không có mâu thuẫn xung đột, giống như một cuộc sống đẹp đẽ, bình đạm mà ấm áp, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện với anh, nghe giọng nói của anh, cô đã có thể cảm thấy một loại cảm giác ngọt ngào xuyên suốt trái tim.
“Biết nấu, canh cá diếc đậu phụ, loại cá diếc tự nhiên câu từ hồ ra là tươi ngon nhất.” Trần Niệm mỉm cười đáp lời.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, cũng nở nụ cười.
Anh ít khi cười, lúc cười lên cực kì đẹp trai.
“Không chỉ câu được cá diếc, còn câu được một con cá mè hoa và một con cá trắm đen. Cô xem có thể nấu được món gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Thẩm Diên Dũng đi từ trong ra, quần áo chỉnh tề, cười nói: “Xem ra tôi có phúc ăn rồi. Thủ trưởng Cố câu cá rất giỏi, tôi chỉ câu được mười mấy con cá diếc, xấu hổ rồi.”
“Đáng đời, ngu ngốc.” Lưu San đi ra từ trong phòng, sắc mặt hồng hồng, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Cô đi tới trước mặt Trần Niệm, khoác tay cô: “Tiểu Niệm, tối nay cậu nấu cơm, mình giúp cậu.”
Thẩm Diên Dũng mím môi nén cười.
Lưu San trừng mắt nhìn anh ta, cười gì chứ, khoe răng sao?
Cô kéo Trần Niệm xuống bếp, đóng cửa lại, nói: “Tiểu Niệm, mình nói này. Vừa rồi cậu không ở đây, mình đã nói với họ chuyện của Tô Khánh Nam, Cố Lăng Kiệt nói sẽ không có gì ngoài ý muốn, mình đoán Cố Lăng Kiệt có cách, nhưng mình không nghĩ ra là cách gì.”
“Cố Lăng Kiệt làm việc rất đáng tin, chúng mình cứ xem tình hình đã, có rất nhiều thứ, kế hoạch không thay đổi nhiều.”
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Niệm mở cửa.
Quản gian xách hai thùng cá, cười tủm tỉm đứng ở cửa.
Trần Niệm đón lấy, lúc Lưu San đóng cửa còn liếc qua thùng cá, ghét bỏ nói: “Không so sánh sẽ không đau thương. Thẩm Diên Dũng đúng là kém tắm, câu nhiều cá như thế cũng không bằng 1 con của Cố Lăng Kiệt.”
“Mỗi người có một thế mạnh riêng. Hơn nữa, câu cá còn có phần may mắn nữa.” Trần Niệm bắt đầu rửa cá.
Lưu San nhìn qua cửa, chắc chắc cửa sẽ không mở ra, đè thấp giọng nói với Trần Niệm: “Thẩm Diên Dũng bảo mình ngày mai về cùng anh ta, cậu đi bàn hợp đồng giúp mình, điều kiện mình đưa ra là, nếu không hợp tác thành công, tháng sau phải để mình đưa tiểu Bối đi du lịch 1 tuần, anh ta đồng ý rồi.”
“Cũng tốt, như vậy cho dù hợp tác thất bại, cậu cũng có thể đi du lịch.” Trần Niệm cũng mừng thay cho Lưu San.
“Phải đó, phải đó, chờ lúc ra ngoài đi du lịch, liền gặp được Alan rồi. Đúng rồi, hôm nay sao Alan không liên lạc với cậu thế?”
“Hôm nay 8 giờ anh ấy phải bay, có lẽ, giờ này có lẽ đã tới Anh rồi.” Trần Niệm lấy điện thoại, bên trên không hiển thị cuộc gọi của Alan.
Lưu san giằng lấy điện thoại của Trần Niệm: “Anh ấy không gọi tới, thì cậu gọi đi. Cậu đó, quá bị động.”
Lưu San nói rồi, gọi điện thoại cho Alan.
Trần Niệm muốn cản lại cũng không kịp nữa rồi.
Điện thoại đã thông máy.
Lưu San đưa điện thoại tới bên tai Trần Niệm.
“Alo.” Trần Niệm mở lời.
“Haha, vừa nhận được điện thoại của em, tâm trạng của tôi liền tốt lên nhiều. Đang làm gì đó?” Alan dịu dàng nói.
“Đang nấu cơm tối. Đi đường mệt mỏi, anh phải nghỉ ngơi thật tốt vào.” Trần Niệm có ý muốn ngắt máy.
“Nghe thấy em đang nấu cơm, tôi cũng đói rồi. Haha, muốn thưởng thức tay nghề của em quá.”
“Sẽ có cơ hội thôi.” Trần Niệm nói xong, không biết nên nói gì nữa, liền trầm mặc.
Alan rất biết cách nói chuyện: “Nói rồi đấy nhé, tôi đến nước A, em phải nấu cho tôi ăn, không được nuốt lời.”
“Ừ.”
Trần Niệm lại trầm mặc.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh thế này. Trần Niệm cảm thấy khó xử, tắt máy cũng không được, không tắt cũng không xong.
Alan cũng ngừng khoảng 5 giây, nói: “Tiểu Niệm, bên này tôi có chút chuyện, nhưng em yên tâm, tôi sẽ giải quyết được, vì thế, phải để em ủy khuất một thời gian nữa rồi.”
Trần Niệm hiểu rõ, chuyện liên hôn không phải chuyện nhỏ, có thể thay đổi vận mệnh của hai gia tộc.
“Không sao cả, cho dù anh đổi ý, tôi cũng không sao đâu, không cần tạo cho mình quá nhiều gánh nặng và áp lực. Khi anh cảm thấy mâu thuẫn, không tìm được lối thoát, liền viết hết những khả năng có thể xảy ra, cái nào tốt, cái nào xấu, mỗi chuyện tốt thêm 1 phần, mỗi chuyện xấu giảm 1 phần, anh sẽ tìm được đáp án lí trí nhất.” Trần Niệm khuyên.
Alan cười: “Trên thực tế, cho dù phải bỏ ra bao nhiêu, đối với tôi cũng chả sao cả, vì tôi muốn ở bên cạnh em, hơn nữa vì mục tiêu này mà cố gắng. Đời người đối với tôi, rất chân thực, tôi chỉ lo em đợi quá lâu, cơ hội sẽ không dành cho tôi nữa.”
Trần Niệm rũ mắt, làn mi dài che đi ánh mắt cô, trầm mặc, không tiếp lời Alan.
“Ha.” Alan cười nhẹ một tiếng: “Ông trời đối xử rất công bằng, tôi luôn cảm thấy cơ thể mình luôn không tốt, nhưng về mặt tình cảm lại thuận buồm xuôi gió. Đến nay, gặp được quả báo rồi. Không sao, em tắt máy đi.”
Trần Niệm có loại cảm giác chua xót: “Bắt đầu từ bạn bè, có được không?”
Alan nặn ra nụ cười: “Tôi nguyện là kỵ sĩ của em.”
“Vậy… Tôi phải nấu cơm rồi, lát nữa lại liên lạc.”
“Ừ.”
Trần Niệm nhìn Lưu San, Lưu San phối hợp tắt máy, cười hihi nói: “Mình cảm thấy Alan khá tốt đó, đáng tin cậy, cảm giác rất si tình.”
“Làm bạn bè thì tốt, chỉ là sợ quá nghiêm túc, mình không báo đáp lại được anh ấy. Hơn nữa, có lẽ chỉ là mới mẻ, anh ấy không giống người không có lý trí.”
Lưu San muốn nói lại thôi, cuối cùng, lời khuyên bảo không thốt ra được.
Cô biết Trần Niệm có suy nghĩ của mình, sẽ không nghe lời cô.
Trần Niệm nấu canh cá diếc đậu phụ, cá om dưa, đầu cá xốt cay, cá xào ớt xanh, cá diếc kho tộ, cá hấp.
Cố Lăng Kiệt ở lại ăn cơm tối, bọn họ nói chuyện linh tinh, đều bỏ qua những chủ đề nhạy cảm.
Sáng sớm hôm sau, Lưu San và Thẩm Diên Dũng về nước, vì thế, ăn tối xong liền giải tán.
Trần Niệm tiễn Cố Lăng Kiệt về.
“Ngày mai đi dự tiệc có cần tôi đến đón cô không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Không cần đâu, tự tôi sẽ lái xe đi.” Trần Niệm từ chối.
“Ừ, vậy đi đường cẩn thận.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Được, ngài cũng đi đường cẩn thận.” Trần Niệm cung kính gật đầu.
Cố Lăng Kiệt say đắm nhìn cô.
Chuyện lần này kết thúc, bọn họ về nước, cô, sẽ đến ở nhà của anh, anh hy vọng khi bọn họ trở về, muốn lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Không còn cách nào khác, giờ phải chia xa rồi.
“Tiểu Diễn có gọi điện thoại cho cô không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Trần Niệm lắc đầu. Nhắc tới tiểu Diễn, cô lại bắt đầu nhớ thằng bé.
“Trẻ con là vậy, 3 phút là quen, cô không ở bên cạnh, nó sẽ quên ngay. Sau này cô quen với nó hơn nữa, nói không chừng, qua hai ba năm, nó có thể nhớ kĩ cô.” Cố Lăng Kiệt ẩn ý sâu xa nói.
“Vâng, ngài Cố yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho con của ngài.”
“Nếu đã thuê cô, sẽ không nghi ngờ năng lực của cô nữa. Mai gặp lại.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt chưa hề rời khỏi cô.
Anh muốn lúc nào cũng thấy cô.
“Vậy, mai gặp lại.” Trần Niệm đáp lời.
“Mai gặp lại.” Cố Lăng Kiệt lại nhắc lại, dường như, đối với anh, ngày mai là một chuyện cực kì quan trọng…