Chương 771: Chấp Niệm Như Vậy Đã Thành Tâm Ma
CHƯƠNG 771: CHẤP NIỆM NHƯ VẬY ĐÃ THÀNH TÂM MA
“Quá kiên định hoặc quá mềm yếu, cũng sẽ không hỏi ra được gì, thí sinh tốt nhất, chính là hai mươi người tuyển được lần này, trong số họ, nhất định sẽ có người muốn nói.” Bạch Nguyệt nhìn thời gian.
“Vậy chẳng phải hôm nay cô phải thức đêm sao?” Tích hỏi.
Nếu Bạch Nguyệt thức đêm, cũng đồng nghĩa vớ việc, anh ta cũng phải thức đêm rồi.
“Không nhất định, nếu như may mắn, nói không chừng rất nhanh sẽ có người nói đáp án chúng ta cần.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói, rất ung dung.
Cô đi tới văn phòng, mà không phải phòng thẩm vấn, bảo người lắp camera mini, bật lên bản nhạc nhẹ nhàng dịu êm.
“Gọi John, Smith vào.” Bạch Nguyệt nói.
Người trong phòng theo dõi có thể nghe được.
Chỉ chốc lát, một vài cậu chàng đã đi vào, lo lắng không yên nhìn một vòng xung quanh, thấy chỉ có mình Bạch Nguyệt ở đó, cũng không có những cảnh sát khác, hoàn cảnh rất dễ dàng: “Cô đừng hỏi tôi chuyện Bạch y giáo, tôi sẽ không nói gì đâu.”
Bạch Nguyệt nở nụ cười, người vừa bắt đầu liền nói câu này, chỉ là muốn tăng thêm quyết tâm cho mình, nếu như quyết tâm đủ kiên định, cớ gì phải tăng thêm.
“Cậu thả lỏng một chút, cậu có thể lựa chọn cậu muốn nói, hoặc không muốn nói.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
John ngồi xuống sofa, hai tay đặt trên đầu gối mình, cúi đầu, đôi mắt trốn tránh nhíu lại.
“Cậu biết bài hát tôi đang phát tên gì sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Gặp lại Maria.” John lập tức nói ra.
“Rất êm tai, sau khi nghe xong, có cảm giác tâm hồn rất yên bình, tôi xem hồ sơ cá nhân của cậu, nói cậu rất thích bài hát này, tìm tới nghe một chút, quả nhiên rất êm tai.”
John lần thứ hai cúi đầu.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện cậu ta: “Cậu chơi piano rất tốt, trường học kia của cậu, rất khó thi đậu, nghe nói cậu hoàn toàn dựa vào chính mình, rất đáng gờm, piano là cậu tự học sao?”
“Không phải, từ lúc ba tuổi tôi đã bắt đầu học piano rồi.”
“Lúc tôi ba tuổi, để tôi nhớ lại chút, tôi còn đang nghịch bùn, cậu muốn lát nữa bị nhốt lại sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cơ thể John run rẩy, sợ sệt cúi đầu.
“Nếu chuyện này bị trường cậu biết, cậu có thể bị đuổi học.”
John kéo căng quần áo, miệng lẩm bẩm gì đó Bạch Nguyệt nghe không hiểu.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, xoay người, rót một ly cà phê, đưa tới trước mặt cậu ta.
John ngừng lẩm bẩm, nhìn ly cà phê Bạch Nguyệt đưa tới.
“Uống chút đi, tinh thần sẽ tốt hơn chút. Nếu hôm nay cậu được thả ra ngoài, sẽ không lập án, tôi cũng đảm bảo, trường cậu sẽ không biết chuyện này, quyền quyết định tương lai, đều nằm trong tay cậu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Tôi không nói gì hết.” John lại nói một câu.
Bạch Nguyệt chống gò má phải, nhìn John: “Cậu ở Bạch y giáo rất vui vẻ phải không?”
“Đương nhiên.”
“Tại sao vậy?”
John không nói.
“Hãy cho tôi biết về Bạch y giáo của các cậu, tôi mới có thể làm gì đó cho các cậu, cậu không muốn có thêm một người biết về Bạch y giáo của các cậu sao?” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nó, thoạt nhìn rất vô hại.
John nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hơi cong lên nụ cười.
John nắm chặt tay, căm hờn đứng dậy: “Cô có khi nào bị xem thường chưa? Có khi nào bị người ta bắt nạt, bị người ta xa lánh chưa?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Khi tôi còn bé là trẻ mồ côi, đi học không có tiền, lúc người khác vui đùa, tôi đang đi làm, thường bị người khác xa lánh và coi thường.”
“Bạch y giáo có thể giúp cô.” John kiên định nói.
“Giúp tôi thế nào?”
“Những người bắt nạt cô kia, bọn họ giúp cô bắt nạt lại, có Bạch y giáo, liền mạnh mẽ, không có ai bắt nạt tôi, cũng không có ai xem thường tôi.” John mím môi, phẫn hận nói.
“Vậy tôi phải tham gia thế nào?”
“Cô thật sự muốn tham gia sao? Cô bây giờ rất lợi hại,, không, cô đang moi tin từ tôi.” John trở nên căng thẳng, nói tiếp một câu: “Tôi sẽ không nói gì nữa.”
“Kewpie, là người đề cử cậu đến Bạch y giáo đúng không?” Bạch Nguyệt hỏi.
John mím môi không nói lời nào, nâng cằm lên, nhìn về phía bầu trời, bộ dạng thấy chết không sờn.
“Trước tiên nghe xong bài hát này đi.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhắm hai mắt lạ, tựa trên ghế salon, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên giá gỗ bên cạnh sofa.
Cốc cốc cốc.
John nghe xong bài hát, vẻ mặt có chút buông lỏng, ngồi xuống ghế sofa.
“Tôi thấy tên John này chắc sẽ không nói đâu, Bạch Nguyệt lãng phí thời gian với cậu ta, nên đổi một người khác vào đây thẩm vấn.” Howard nói.
Cửa bị đẩy ra, Cố Lăng Kiệt cũng tới phòng giám sát, nhìn Bạch Nguyệt trong màn hình, trầm giọng nói: “John đã bị thôi miên.”
“Đây chính là thuật thôi miên lợi hại nhất của Bạch Nguyệt sao?” Thượng chăm chú nhìn vào màn hình, xem kĩ từng vẻ mặt của Bạch Nguyệt, nhưng Bạch Nguyệt chỉ nhắm mắt lại: “Cô ấy thôi miên thế nào?”
Bài hát phát xong, lại phát lại lần nữa.
Bạch Nguyệt vẫn không mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “John, lần này Bạch y giáo giết người, lợi dụng vũ khí phi pháp, bị bắt quả tang, cậu cảm thấy, sẽ xong đời sao?”
John hoảng sợ nhìn Bạch Nguyệt: “Tôi không biết, Bạch y giáo mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể?”
“Mạnh mẽ đến đâu cũng có bao nhiêu người chứ? Mạnh mẽ đến đâu, lãnh đạo của cậu, cũng không phải bị nhốt trong tù sao? Nếu chuyện cậu tham gia Bạch y giáo bị nhà trường biết được, cậu cảm thấy sẽ thế nào?” Bạch Nguyệt lại hỏi, mở mắt ra.
“Không phải mới nói muốn thả tôi đi sao?”
“Các cậu có hai mươi người muốn đi, có thể đi, không có án cũ chỉ có năm người, tôi đã sớm cho cậu cơ hội, John, xin cậu nói cho tôi biết, nếu bị nhà trường biết, sẽ như thế nào?” Giọng Bạch Nguyệt trở nên nghiêm nghị.
“Tôi sẽ bị đuổi học, người người từng bị tôi đánh, sẽ đánh tôi, không có Bạch y giáo, tôi không có gì cả.” John ôm đầu.
“Vừa vặn ngược lại, là Bạch y giáo không cho cậu gì cả, đã không có tự tin, còn không có bản thân, cậu hỏi tôi, có khi nào bị người xem thường, bị người bắt nạt hay không, có, nhưng mà, không sao cả, những chuyện này chỉ càng khiến tôi trở nên kiên cường và mạnh mẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ không lại bị người bắt nạt, mà cậu, ngoại trừ bị người ở trường bắt nạt, còn phải bị người Bạch y giáo bắt nạt, Kewpie chính là một ví dụ tốt nhất.”
“Không, không phải, Bạch y giáo giúp chúng tôi không bị người bắt nạt.
“Kewpie vốn chỉ bị mẹ nuôi ức hiếp, nhưng bây giờ bị Bạch y giáo làm cho nhảy xuống thuyền, bạn cậu chết rồi, cậu cảm thấy Bạch y giáo là giúp các cậu, không, chúng chỉ khiến cậu bị hủy diệt càng nhanh hơn, khiến cậu trở nên càng độc ác ghê tởm hơn những người bắt nạt cậu kia, chúng hại cậu, hại bạn cậu, hại người vốn dĩ có thể trở thành bạn cậu.”
John ôm chặt lấy đầu, áy náy nói:”Kewpie, xin lỗi, xin lỗi.”
“Nói cho tôi biết, John, đầu lĩnh của các cậu là ai, hắn khiến các cậu làm bao nhiêu chuyện tổn thương người khác?”
“Tôi sợ, tôi sợ Bạch y giáo cũng bức tử tôi như bức tử Kewpie.” John hốt hoảng nói.
Bạch Nguyệt cong lên nụ cười: “Bạch y giáo đã kết thúc, bắt đầu từ hôm nay, không có Bạch y giáo, John, làm chuyện cậu cảm thấy nên làm, cậu muốn giúp Kewpie, giờ Kewpie đang ở trên trời nhìn cậu.”
“Được, tôi nói…”
Trong phòng theo dõi lần thứ hai sôi trào.
Cố Lăng Kiệt nhìn thật sâu Bạch Nguyệt trong màn hình theo dõi, trong lòng cũng có một ác ma, tên ác ma kia chính là chấp niệm của anh…