Chương 264: Đừng Buồn Em Vẫn Còn Có Anh
Ánh mắt Tô Khánh Nam lạnh băng: “Yên tâm, ông ấy là cha của em, anh sẽ không dễ dàng động vào ông ấy.”
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khách Nam, nở một nụ cười xinh đẹp: “Nếu tôi để anh đối phó ông ấy thì sao?”
Tô Khánh Nam khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gọi điện, mở to âm lượng ngay trước mặt Tô Khánh Nam.
“Alo, ai vậy?” giọng Hình Bắc Xuyên vang lên.
“Ba, con là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Đừng gọi tôi là ba, tôi không có loại con gái như vậy, còn tưởng là cô dụ dỗ được Cố Lăng Kiệt rồi, bây giờ danh tiếng cô xấu thế nào cô có biết không?” Hình Bắc Xuyên nghiêm nghị nói.
“Có xấu nữa không phải vẫn là con gái ông sao? Dòng máu chảy trong huyết quản tôi là dòng máu của ông, ông không thể thay đổi sự thật này.”
“Cô im miệng cho tôi, dòng máu trong huyết quản cô là của con tiện nhân Bạch Bích kia, bà ta hèn hạ thế nào thì cô hèn hạ thế ấy, tôi sẽ đoạn tình cha con với cô và đăng thông tin này lên các trang mạng lớn, cô đừng lấy thân phận con gái ruột ra uy hiếp tôi, tôi không sợ sự uy hiếp của cô.”
Ánh mặt Bạch Nguyệt lạnh lẽo như băng tuyết, khóe miệng lại hơi nhếch lên: “Đoạn tuyệt quan hệ với tôi cũng được, tôi chỉ có một điều kiện, phối hợp với tôi, chữa khỏi cho mẹ tôi.”
“Cô nằm mơ, từ bây giờ trở đi, mẹ con cô sống hay chết cũng không liên quan đến tôi, nếu cô còn tiếp tục bám lấy, đừng trách tôi vô tình.” Hình Bắc Xuyên từ chối thẳng thừng.
“Ha.” Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Tôi lại rất muốn biết, ông định vô tình với tôi thế nào?”
“Bạch Nguyệt, cô đừng ép tôi, bây giờ muốn bóp chết cô cũng dễ như bóp chết một con kiến.” Hình Bắc Xuyên kích động nói, cơ mặt run rẩy.
Bạch Nguyệt nhấc mày, liếc sang Tô Khánh Nam, hơi giương lên khóe môi, mang ý cười giễu cợt: “Bóp chết tôi còn dễ hơn bóp chết một con kiến sao? Sợ rằng phải làm ông thất vọng rồi, ông biết tôi chia tay với Cố Lăng Kiệt rồi, mà không biết tôi đã ở bên Tô Khánh Nam rồi sao?”
“Sao cô có thể hèn hạ như vậy, Tô Khánh Nam là em rể của cô đó.” Hình Bắc Xuyên tức đến nghiến răng.
“Đến em gái tôi còn không có, thì em rể ở đâu ra? Ngoài ra, tôi nhắc nhở ông một chút, Tô Khánh Nam vốn dĩ là chồng trước của tôi, rốt cuộc là Hình Cẩm Nhi đê tiện hay tôi đê tiện, lòng tôi tự biết.” Bạch Nguyệt nói xong, ngắt cuộc gọi.
Tô Khánh Nam thương tiếc nhìn Bạch Nguyệt, dịu dàng an ủi: “Tiểu Nguyệt, đừng buồn, em vẫn còn có anh.”
Bạch Nguyệt đặt điện thoại lên bàn, bình tĩnh nói: “Buồn là vì tôi vẫn còn kỳ vọng với ông ta, kết quả không như tôi mong muốn, thấy tủi thân với lại tự xót mình.
Trên thực tế, tất cả những lời của Hình Bắc Xuyên đều nằm trong phán đoán của tôi, tôi chẳng có gì phải buồn, ngược lại, sự tàn nhẫn của ông ta là mới là một lưỡi kiếm sắc của tôi, không cần phải lưu tình với ông ta nữa.”
“Anh sẽ khiến ông ta phải quỳ trước mặt em cầu xin tha thứ.”Tô Khánh Nam hứa.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, trong đôi mắt đầy mê hoặc kia như phủ lên một tấm voan mỏng, khiến người ta nhìn không ra rốt cục cô đang nghĩ gì.
Chuông điện thoại Tô Khánh Nam vang lên.
Bạch Nguyệt cúi đầu ăn cơm.
Anh thấy màn hình hiển thị người gọi đến, mất kiên nhẫn mà nhíu mày, tắt điện thoại.
Đối phương không bỏ cuộc, lại gọi một lần nữa.
“Cần tôi nghe giúp anh không?” Bạch Nguyệt cười hỏi, đường nhìn chuyển qua điện thoại anh: “Là của Hình Cẩm Nhi phải không?”
Tô Khánh Nam nghĩ một lúc, đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thấy màn hình hiển thị là Tiểu Nhi, cô nhớ lại trước đây Tô Khánh Nam đặt nickname cô ta là gì.
Nickname là gì, cô không nhớ rõ nữa.
Đến nay, đã đổi thành Tiểu Nhi rồi cơ à.
Cô nghe điện, một lần nữa mở loa.
“Tô Khánh Nam, anh có ý gì? Ba nói con tiện nhân Bạch Nguyệt đó đang yêu anh, anh bị điên rồi à, cô ta đã qua tay rất nhiều thằng đàn ông rồi, tai họa đeo khắp người, Cố Lăng Kiệt cũng không thèm cô ta rồi, sao anh lại có thể nhặt hàng dùng rồi, anh còn xứng đáng với tôi không?” Hình Cẩm Nhi mắng té tát.
“Mắng xong rồi chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Cẩm Nhi bên kia hơi ngừng, kinh ngạc nói: “Bạch Nguyệt, cô thật sự ở bên Khánh Nam rồi? Cô dựa vào cái gì mà nghe điện thoại của anh ấy, Khánh Nam đâu, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Cô nói đi, anh ấy có thể nghe được, tôi mở loa, anh ấy ngồi trước mặt tôi.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói,
Hình Cẩm Nhi không bình tĩnh nổi nữa, cả người như sắp nổ tung: “Hai người đây là ý gì vậy? Bạch Nguyệt, Tô Khánh Nam là vị hôn phu của tôi cô biết phải không, cô bây giờ muốn làm bên thứ ba à?”
“Tô Khánh Nam mới chỉ là vị hôn phu của cô, cô đã giận thế rồi, thế lúc Tô Khánh Nam là chồng tôi, cô đã làm những gì?” Bạch Nguyệt chậm rãi nói, trong mắt đầy ý châm chọc.
“Thế nên bây giờ cô đang báo thù tôi?” Hình Cẩm Nhi hét.
“Ha.” Bạch Nguyệt cười: “Cô trong mắt tôi, chẳng là cái thá gì, báo thù cô? Ngại quá, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí vào một kẻ không có đủ trọng lượng như cô.”
“Cô mới không là cái thá gì ấy, lúc thì cùng Cố Lăng Kiệt, lúc thì ở bên Mộc Hiểu Sinh, lúc lại cùng với Tô Khánh Nam, chỉ cần là đàn ông cô đều muốn xơi, cô còn mặt mũi không?” Hình Cẩm Nhi điên cuồng hét.
“Nếu nói về số đàn ông đã qua tay, ai dùng nhiều hơn, thì người đó chết cũng không yên, cô dám thề cùng tôi không?” Bạch Nguyệt giễu cợt nói.
“Đương nhiên tôi dám, tôi chỉ có mỗi Khánh Nam, cô dám hay không?” Hình Cẩm Nhi ầm ĩ.
“Vậy tôi thật không dám, vốn dĩ tôi chỉ có một người đàn ông của mình, không lâu sau, tôi đã có hai rồi, coi như cô thắng, không có chuyện gì thì tôi ngắt máy đây.”
“Bạch Nguyệt, cô dám động vào Tô Khánh Nam, tôi sẽ giết chết cô.” Hình Cẩm Nhi dọa, đôi mắt đỏ cả lên, đã hiểu ra ám chỉ của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngắt cuộc gọi, đưa điện thoại cho Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam thâm trầm nhìn cô, không cầm điện thoại.
“Cô ta có vẻ rất yêu anh, nếu anh quay đầu, không chừng sẽ có một cuộc sống tươi đẹp khác đang chờ.” Bạch Nguyệt đặt điện thoại trước mặt anh.
“Hình Cẩm Nhi từng tham gia Party tình yêu X ở nước ngoài, anh lạnh nhạt cô ta ba năm, năm nào cô ta cũng ra nước ngoài tham gia, em cảm thấy anh sẽ thích cô ta sao?” Tô Khánh Nam cười phì một tiếng, uống hết ly rượu vang đang cầm bên tay.
“Nếu nói trên một ý nghĩa nào đó, anh và cô ta hình như cũng xứng đôi, không phải anh cũng hay tham gia loại party đó sao? Sau này hai người kết hôn rồi, có thể đi chung, không có trở ngại, không có áp lực, không có trách nhiệm cùng gánh nặng.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói, rót thêm cho Tô Khánh Nam chút rượu vang.
“Nhưng không có tình yêu, anh chơi chán mấy kiểu sống không có tình cảm ấy rồi, anh không muốn đợi đến lúc anh chết đi, không có một người mình yêu, cũng chẳng có ai yêu mình, như vậy hình như uổng phí cả một đời, anh và Hình Cẩm Nhi ở bên nhau, đúng là không có trở ngại hay áp lực, không có trách nhiệm hay gánh nặng gì cả, nhưng đồng thời cũng không có ấm áp, không có nghỉ ngơi và dựa dẫm.” Tô Khánh Nam buồn nói, ánh mắt như lửa đốt mà nhìn Bạch Nguyệt.
“Anh đang tìm một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu mình, người phụ nữ như vậy rồi anh sẽ tìm được, nhưng không phải là tôi.” Bạch Nguyêt cũng uống cạn ly rượu vang trên tay.
Trong lòng nặng nề, không nên đâu.
Cô có lẽ không có trái tim.