Chương 643: Nếu Như Anh Chết
CHƯƠNG 643: NẾU NHƯ ANH CHẾT
“Tôi để điện thoại trên giường rồi ra ngoài đi dạo. Hôm nay ánh nắng rất đẹp, tôi ngồi trên ghế liền ngủ một giấc, anh đừng nghi thần nghi quỷ như vậy chứ. Nghi thần nghi quỷ cũng không sao nhưng đừng có nổi cáu với tôi, tôi không làm gì sai cả.” Lưu San giải thích.
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt cô một lúc.
Cơn giận của Lưu San đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô đã không còn tức giận nữa rồi.
“Sau này không được không nghe điện thoại.” Thẩm Diên Dũng căn dặn.
“Vậy nếu như tôi gọi điện cho anh, anh không nghe thì sao?” Lưu San hỏi ngược lại.
“Vậy em cũng có thể nổi giận với anh.” Anh sủng nịnh nói.
“Mẹ chứ, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà nổi giận sao? Gọi đi một cuộc điện thoại mà không nghe tôi phải giận ư, tôi vẫn cần phải sống.”
Kỳ thật anh muốn cô nổi cáu với anh vì vậy chí ít điều đó thể hiện cô quan tâm anh.
Cô có lúc quá vô tư, cũng nhìn mọi việc quá đơn giản.
Lưu San không biết ý nghĩ của Thẩm Diên Dũng, cô nói tiếp: “Như vậy đi, nếu như anh gọi điện cho tôi trong vòng hai tiếng tôi không gọi lại cho anh thì anh gọi lại. Nếu như trong hai tiếng tiếp theo vẫn không gọi lại cho anh thì cũng đừng hoài nghi gì vì điện thoại chắc chắc không ở bên cạnh tôi.”
“Anh biết nên làm gì rồi, lắp thiết bị theo dõi vào răng em giống như bà Tằng, khi anh điên cuồng đi tìm em thì em lại trốn ở một góc nào đó ngủ.” Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nói.
Lưu San tưởng anh nói thật, vừa nghĩ đến trong răng bà Tằng có đặt mổ trái bom cô liền sợ hãi, “Có cần thiết phải như vậy không? Nếu như tôi thích anh, anh có đuổi tôi cũng không đi. Nếu như tôi không thích anh, anh giữ được người tôi chứ không giữ được trái tim tôi.
Nếu như tim tôi không đặt trên người anh, anh cũng muốn giữ tôi lại cả đời thì những ngày tháng của tôi cũng lầm than khổ cực mà anh cũng không dễ chịu gì. Chúng ta vẫn là nên bỏ qua cho nhau đi.”
Lưu San quay người đi.
Thẩm Diên Dũng ôm cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt cô hơn nữa, anh vừa bất đắc dĩ vừa căng thẳng hỏi cô: “Vậy em thích anh chưa?”
Lưu San suy nghĩ một chút, “Trước đó tôi dường như đã nói rồi.”
“Anh muốn nghe bây giờ, nghe tiếng lòng thật sự của em.” Ánh mắt Thẩm Diên Dũng sáng quắc nhìn cô.
Lưu San hít sâu một hơi, “Có lẽ là thích rồi?!”
Thẩm Diên Dũng ngạc nhiên mừng rỡ cười rộ lên, anh sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Gì cơ?”
Lưu San liếc nhìn anh bằng ánh mắt biết cười.
Người đàn ông này cười lên thật đẹp, giống như ánh mặt trời chói lọi vậy “Nếu như không thích anh thì sẽ không muốn sinh con cho anh. Nếu như đã nguyện ý sinh con cho anh thì tôi nghĩ tôi đã thích anh rồi.”
Thẩm Diên Dũng vui sướng hôn lên mặt cô.
Lưu San cũng cười, hôn lại lên mặt anh.
Anh hôn miệng cô một chút, cô cũng hôn đáp trả lại anh.
Anh lại hôn lên môi cô, khi cô muốn thoát khỏi nụ hôn của anh, anh lại giữ lấy ót cô khiến nụ hôn này càng thêm sâu.
Lưu San nhắm mắt lại, đáp trả nụ hôn của anh.
Cô cũng rất thích nụ hôn của anh, rất dễ chịu, ươn ướt, có chút ngứa nhưng cô vẫn rất thích, có thể khiến tim đập nhanh hơn, adrenalin tăng cao khiến người khác vui vẻ.
Bất tri bất giác cô đã bị anh đặt lên giường.
Người cô chợt lạnh, ý thức được anh muốn làm gì, đẩy ngực anh ra. “Anh không mệt sao? Tối qua ngủ muộn như vậy, hôm nay lại phải dậy sớm.”
“Chút thể lực này có tính là gì? Giúp anh đi, gần đây áp lực khá lớn.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
“Áp lực lớn anh liền muốn cùng tôi làm chuyện đó sao?” Cô không thích cách nói này.
“Khi áp lực lớn muốn ở bên người mình thích, quên đi những chuyện không vui, thậm chí còn khiến anh có động lực phấn đấu cho tương lai chúng ta sau này.” Thẩm Diên Dũng ôn nhu nói.
Anh nói vậy khiến cô cũng mềm lòng.
Trước kia cô từng nói cô không quan tâm đàn ông có nhiều tiền không, quyền thế ra sao, đẹp trai không, cứ bình thường là được rồi.
Trên thực tế, cô không quan tâm người đàn ông đó có bao nhiêu tiền, quyền lực bao nhiêu, đẹp trai thế nào. Cô chỉ quan tâm người đàn ông đó có thật tâm hay không mà thôi.
Khi cô còn đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Diên Dũng đã nâng mắt cá chân cô lên, đi vào.
“Mẹ nó, Thẩm Diên Dũng, anh là tên lưu manh.” Lưu San nắm chặt nắm đấm.
Anh hôn lên mắt cá chân cô, nhu tình nói: “Chỉ với em.”
Một dòng nước ấm chảy trong lòng cô sản sinh ra sự ngọt ngào.
Cô cũng muốn làm chút gì đó cho anh, rốt cuộc cô cũng thừa nhận mình thích anh.
Cô ôm lấy eo anh ngồi dậy, mặt đối mặt với anh, mặt như hoa đào, mi như liễu: “Như này được không?”
Thẩm Diên Dũng cười, “Được.”
“...”
Nửa tiếng sau, Thẩm Diên Dũng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô gối đầu lên cánh tay anh nghĩ ngợi.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San nhìn anh, “Đột nhiên nghĩ thông một vài chuyện.”
“Hử?” Thẩm Diên Dũng chống tay lên đầu mê đắm nhìn cô.
“Thẩm Diên Dũng, nếu như anh chết anh có hy vọng tôi tìm một người đàn ông khác tiếp tục sống hạnh phúc không?” Lưu San hỏi.
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng thoáng chốc trở nên âm trầm, nhíu mày nói: “Vừa rồi chưa đủ phải không?”
“Tôi nói nếu như anh chết?” Lưu San nhắc lại.
Thẩm Diên Dũng cắn môi cô. “Anh chết sẽ đưa em đi theo.”
Lưu San che miệng, khó hiểu nhìn anh “Lẽ nào không nên vì anh yêu tôi mà hi vọng tôi sống tốt hơn sao?! Sau khi anh chết đi, lo không có ai chăm sóc tôi nên hi vọng một người đàn ông tốt hơn xuất hiện yêu tôi bao dung tôi?”
“Anh sợ em tìm người đàn ông khác sẽ bị bắt nạt nên anh sẽ sống thật tốt, tránh để cho em không có ai chăm sóc.” Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nói.
Nói xong anh liền bình tĩnh lại.
Anh đại khái có thể đoán được ý nghĩ của Lưu San, nói tiếp: “Là cha mẹ, nguyện vọng lớn nhất là mong con cái được hạnh phúc. Là chồng chắc chắn không mong muốn vợ mình đi tìm người đàn ông khác.”
“Nếu như anh chết rồi thì sao?” Lưu San lại hỏi.
Thẩm Diên Dũng gõ đầu cô một cái “Nếu như anh chết sẽ để lại một số tiền lớn cho em để em có thể tìm một trăm người làm tới chăm sóc em, đảm bảo em không cần phải lo cơm ăn áo mặc. Như vậy đã được chưa?”
Lưu San nghĩ một chút rồi gật đầu, “Cho nên tôi quyết định tha thứ cho Bạch Nguyệt. Tôi không tha thứ cho cô ấy là có lỗi với bản thân. Tôi đã không còn mẹ rồi càng không thể có lỗi với bản thân được. Trưa nay anh định khi nào thì đi đến chỗ Bạch Nguyệt?”
Thẩm Diên Dũng nhìn dáng vẻ nghĩ thông suốt của cô liền nở nụ cười. Anh chính là thích dáng vẻ vui tươi, vô lo vô nghĩ của cô.
Thấy cô vui vẻ, tâm trạng anh cũng tốt lên.
Anh nhìn giờ trên đồng hồ một chút rồi nói, “Bây giờ nên đi rồi.”
“Đi.” Lưu Sản đá văng chăn sang một bên, ngồi dậy.
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ, sao anh lại yêu một nữ hán tử cơ chứ, “Tiểu San, đến nhà Bạch Nguyệt bỏ vòng xuống đi.”
“Không được.” Lưu San từ chối.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Như anh, một người bày mưu tính kế đứng hạng nhất, không để lộ tâm tình ra ngoài nhưng khi ở với Lưu San thì một ngày tâm tình phải thay đổi vài lần.
Hoặc là tức đến phát điên, hoặc là ngọt ngào đến mức muốn chết chìm trong đó. Có lẽ là anh đã quá yêu cô rồi.