Chương 480: Vậy Cứ Để Sóng Gió Nổi Lên Mạnh Hơn Tí Nữa Đi
CHƯƠNG 480: VẬY CỨ ĐỂ SÓNG GIÓ NỔI LÊN MẠNH HƠN TÍ NỮA ĐI
Bạch Nguyệt dựa vào lòng Cố Lăng Kiệt ngủ, mơ một giấc mơ.
Trong mơ cô và Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên thuyền, Cố Lăng Kiệt đưa cô đến một hòn đảo an toàn.
Trên đảo chim hót líu lo, hoa nở đẹp đẽ, chỉ là không có người.
Cố Lăng Kiệt muốn đi.
Cô đau khổ cầu xin.
Sau giấc mộng, anh vẫn đi.
Cô nhìn bóng thuyền anh đi xa, thấy bi thương, cô độc, không còn dũng khí sống tiếp nữa, chầm chậm đi xuống biển.
Trái tim cô vẫn đau như bị dao cắt vậy, mở mắt ra, lệ đã rơi đầy mặt, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt vẫn nằm cạnh mình.
Anh chắc mệt lắm, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Cô nhìn anh chăm chú, nhìn rất lâu rất lâu, ánh sáng ban ngày không còn nữa, đêm đã buông xuống.
Cố Lăng Kiệt dần tỉnh, thấy Bạch Nguyệt đang nhìn anh, hơi mỉm cười: “Tỉnh rồi?”
“Cố Lăng Kiệt, chúng ta rời khỏi đây, được không?” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt hơi khựng lại, trầm mặc.
Ánh mắt Bạch Nguyệt đang trờ đợi câu trả lời của anh, từng giây từng giây trôi qua.
Rất lâu, cô có một cảm giác lạnh lạnh, hơi rùng mình.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, rời giường.
Không có anh ở đây, cô càng lạnh, choàng chăn đứng dậy.
Cố Lăng Kiệt đứng đối lưng với cô, chầm giọng nói: “Tiểu Nguyệt, anh không thể đi.”
Lòng cô rơi bộp một tiếng, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, tay hơi run: “Nếu là em yêu cầu thì sao?”
Cố Lăng Kiệt khoác áo gió, đeo thắt lưng, quay người, nhìn cô, anh dũng cao lớn: “Bạch Nguyệt, em thích gì ở anh?”
Con ngươi Bạch Nguyệt hơi động.
Cô thích anh, chính nghĩa, chính trực, có trách nhiệm, không sợ hãi, trung thành và luôn dũng cảm tiến về phía trước.
Nhưng, nếu những phẩm chất ấy khiến anh chết, cô thà trở nên sợ hãi, yếu ớt và ích kỉ.
Con người thật sự rất mâu thuẫn.
Cô không nói, mắt đỏ hồng.
Cố Lăng Kiệt đi về phía cô, cầm áo lông khoác lên người cô: “Thịnh Đông Quang đối phó anh, không phải là vì giữa hắn và anh có hận tthù, mà là vì, hắn coi anh là hòn đá ngáng đường.
Em cảm thấy nếu anh đi, hắn sẽ yên tâm ư?
Không, dựa vào tính cách cẩn thận và thù dai của hắn, anh đã bị liệt vào danh sách đen của hắn, chỉ là thời gian chết được kéo dài hơn một chút.
Anh đi rồi, người đầu tiên gặp họa là Lâm Tiến, sau đó là ám vệ, hôm nay những người ăn cơm cùng chúng ta, và tất cả mọi người trong quân khu.
Tiếp sau đó, chính là những kẻ cạnh tranh với hắn ta, đợi sau khi hắn lên chức, thì là Thẩm Diên Dũng, anh.
Con người tàn bạo đầy dã tâm như vậy, làm lãnh đạo của cả một đất nước, người bị hại sẽ là bách tính vô tội, có lẽ còn là nhân dân các nước khác nữa.
Sự lùi bước của anh, không phải hòa bình, mà là sự sát hại quy mô lớn hơn.
Giả như, anh bị phán tội tử hình, em cảm thấy anh em của anh sẽ làm gì?”
Bạch nguyệt ngồi bất động trên giường, để anh giúp cô kéo khóa áo lên.
Cô hiểu, bản thân mình đã ích kỉ, nhưng...đối diện với thời khắc sinh tử của anh, tâm lòng của cô không to lớn được đến vậy.
Nước mắt rơi xuống, rơi lên tay anh.
Cố Lăng Kiệt thở dài, ngón tay cái lau đi nước mắt cô.
“Tiểu Nguyệt, hiện nay, không phải anh đi là có thể đổi lại bình an, cho dù đi rồi, biết được tin huynh đệ mình chết, cả đời anh cũng không an tâm được, cha mẹ anh, cũng không thể tự hào về anh, anh nhớ em từng nói, có những việc làm được, nhưng có những việc thì không, những điều nên làm, thì không thể trốn tránh, đúng không?”Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Bạch Nguyệt nếm được vị mặn của nước mắt, gật đầu.
Trong lòng chua chát, rất xót, giống như bị một hòn đá đè nặng, không thở được, trán dựa vào vai Cố Lăng Kiệt, khóc nói: “Chúng ta sao phải khổ vậy.”
“Em đã nói rồi, những chuyện không như ý trong đời rất nhiều, có lẽ, trải qua khó khăn thử thách, mới có thể thấy được cầu vồng, mới có thể dễ dàng có được hạnh phúc.” Tay anhđặt lên eo cô an ủi.
Bạch Nguyệt ôm chặt anh, chỉ ôm anh.
Cố Lăng Kiệt cũng đứng dậy: “Chúng ta sẽ vượt qua được thôi, từ nay về sau, chúng ta phải cẩn thận đi từng bước một.”
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: “Không, chúng ta không chỉ cần thận từng bước, chúng ta còn phải chủ động xuất kích, nếu ngồi không chịu trói, chỉ cẩn thận, không thể đánh ngã đối phương được.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Được. Anh biết, từ giờ trở đi, anh sẽ phải chuẩn bị cho tổng thống hai năm sau. Không thể để Thịnh Đông Quang làm được, cũng không thể để Thẩm Diên Dũng làm, Thịnh Đông Quang biết quá nhiều bí mật của Thẩm gia, có Thẩm gia ở đây, Thịnh Đông Quang sẽ có cái lá chắn bảo vệ.”
“Chúng ta cứ từ từ thương lượng, em thấy, Chu Hân Ly là ngòi nổ, đối với Thịnh Đông Quang mà nói, cũng là ngòi nổ, chuyện này anh thấy thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thẩm Diên Dũng sẽ không để Thịnh Đông Quang mang người đi đâu, anh ta phân tích tình hình tốt , nếu không, sẽ không bỏ qua cho anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt hít sâu một hươi.
Trong giấc mộng, Cố Lăng Kiệt cũng như vậy, nhất quyết rời đi.
Cố thực ra sớm đã đoán được.
Đây chính là Cố Lăng Kiệt.
Chỉ là vẫn tồn tại một tưởng tượng 1% khác.
Cô cũng biết, nếu anh đi, dù cô chết, cũng sẽ theo bước anh.
Cố Lăng Kiệt quá nhân từ, cũng quá trọng tình cảm, thực ra, đây cũng là vấn đề lớn nhất của anh.
Vậy thì,cứ để cô tới chọc thủng cái kẽ hở này.
“Không phải nói là, muốn chuẩn bị hôn lễ cho em sao? Cũng có thể chuẩn bị rồi, ngoài ra, em sẽ xin Thẩm Diên Dũng cho em vào nội các, trong nội cá có rất nhiều vợ của các cán bộ cốt cán. Gối của vợ còn có tác dụng hơn lời kiến nghị của hàng trăm thủ hạ.” Bạch Nguyệt quyết định nói.
“Tình hỉnh cơ thể em hiện giờ, không thích hợp vất vả như vậy.” Cố Lăng Kiệt lo lắng.
“Anh biết đấy, không cho em làm gì, em sẽ càng lo lắng, em rõ tình hình của mình, em hứa với anh, em nhất định nhất định sẽ chú ý sức khỏe, sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh cho anh.” Bạch Nguyệt hứa.
“Anh không muốn em quá mệt.”
“Em sẽ không để mình quá mệt, chỉ là muốn mình sống có ý nghĩa, muốn mỗi ngày của mình đều có ý nghĩa.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Nếu có mệt tí nào thì phải lập tức nói với anh ngay.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Anh cầm tay cô: “Đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn tối trước, tối anh phải đến quân khu họp, ngoài ra, chuyện kho báo anh phải nhanh chóng xử lí một chút, hôm nay sẽ không về sớm, em nhớ ngủ sớm chút.”
“Ừm, được. Có chuyện gì đặc biệt, em sẽ báo lại cho anh.”Bạch Nguyệt cười nói.
Bọn họ cùng nhau xuống tầng.
“Dậy rồi à.” Tống Tâm Vân cười nói: “Vừa đúng lúc ăn tối.”
Tống Tâm Vân cũng ở đây, ngoài bà ra, còn có một cô gái cao gầy tóc ngắn đứng anh, mặt áo ngoài màu đen, da đen, nhìn rất cứng cỏi.
Cô ấy cúi chào Cố Lăng Kiệt: “Báo cáo thủ trưởng, số 7328 Lâm Thư Lam có mặt.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, nói với Bạch Nguyệt: Lúc không có anh ở đây, cô ấy sẽ theo em, là trợ lí trong cuộc sống của em, phụ trách cuộc sống,ăn uống, và an toàn của em.”
Bạch Nguyệt biết Cố Lăng Kiệt lo cho cô, thế nên, cô nhận ý tốt của anh, vừa lúc, tối nay cô cũng đang có một chuyện...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!